Chương 11:

Hắn muốn nhìn thử, xem rốt cuộc đến khi nào Giản Thất Nam mới nhận ra hắn.

Khi Tần Lộ Diên mở mắt lần nữa thì đã quay lại vẻ mặt thờ ơ: “Tôi đã nói rồi, đêm nay cậu mà bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ phá nát nó.”

“...”

“Tôi có thẻ hội viên năm của quán, cậu ở lại phục vụ tôi.”

“...”

“Tôi sẽ không chạm vào cậu.”

Giản Thất Nam nhịn rồi lại nhịn: “Tốt nhất là bây giờ anh đang say, nếu không...”

Không đợi cậu nói xong, Tần Lộ Diên đã “Ừ” một tiếng, lười biếng nhìn cậu: “Tôi say rồi, khó chịu, cậu ở cạnh tôi đi.”

Giản Thất Nam: “...”

Hiện tại đã là 3 giờ sáng, không đi ngủ thì trời sẽ sáng mất.

Giản Thất Nam đành phải dọn dẹp chỗ trên sofa, sau đó nằm phịch xuống, tức giận nói: “Buổi tối tôi ngủ rất hay phát ra tiếng ngáy với nghiến răng, hơn nữa còn phải ngủ thẳng cẳng đến trưa, ngày mai bạn của anh đến đón thì tự mình im lặng rời đi, đừng có đánh thức tôi.”

Tần Lộ Diên: “Ờ.”

Tần Lộ Diên lặng lẽ nằm xuống giường, ánh mắt thoáng nhìn qua một cục nhô lên ở dưới chăn, lộ ra phần gáy trắng mịn như nhung.

Giản Thất Nam lúc nhỏ rất dễ ngủ, chỉ cần nằm trong lòng ngực Tần Lộ Diên thì cho dù có tiếng sấm đánh cũng không làm cậu thức giấc được.

Cậu đặt biệt rất thích đá tung chăn, khi đó Tần Lộ Diên chỉ có thể nhiều lần chỉnh lại chăn cho cậu, từ mùa xuân đến mùa đông, thoắt cái cũng trôi qua 8 năm.

Mấy năm nay chất lượng giấc ngủ của Tần Lộ Diên rất kém, đêm nay hắn cũng không ngủ.

Ban đêm hắn tỉnh dậy uống ly nước, lại ngồi ở mép giường nhìn người trên sô pha một hồi lâu.

Giản Thất Nam không có tung chăn nữa, thậm chí cũng không lật người, không hề gây ra tiếng động, khác hoàn toàn với người trong trí nhớ của Tần Lộ Diên, hắn chăm sóc cho Giản Thất Nam cũng quá tốt, chưa từng nghĩ đến khi Giản Thất Nam rời khỏi mình cũng có thể ngủ ngoan như vậy.

Hắn dần ý thức được, thời gian 6 năm cũng đủ thay đổi một người, Giản Thất Nam đã có cuộc sống cùng những thói quen mà hắn không biết, không có hắn bên cạnh cậu vẫn có thể sống rất tốt.

Điều này làm trong lòng Tần Lộ Diên cảm thấy rất khó chịu, hắn không thể sống thiếu Giản Thất Nam, cho nên làm sao hắn có thể cho phép Giản Thất Nam quen với cuộc sống không có hắn được.

Cuối cùng sự bướng bỉnh vẫn chiến thắng lý trí, hắn đứng dậy đi đến sofa, ngồi xuống dựa gần Giản Thất Nam.

Sofa không lớn, Tần Lộ Diên lặng lẽ ngồi bên cạnh, đưa tay sờ tóc Giản Thất Nam, thấy Giản Thất Nam động đậy một chút, Tần Lộ Diên nhẹ nhàng nắm lấy tai cậu vuốt ve vài cái là Giản Thất Nam lại ngủ say như chết.

Trước đây Giản Thất Nam không biết, những lúc bản thân bất an hay bực bội sẽ mò mẫm khắp nơi, nhất định phải chạm được vào đồ vật quen thuộc mới có thể bình tĩnh trở lại, cho nên khi đó Tần Lộ Diên vẫn luôn thường chạm vào cậu, xoa xoa ngón tay và tai cậu, Giản Thất Nam sẽ lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Xúc giác là một trong những giác quan giúp cậu sinh tồn, so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, đây là bản năng trời sinh của cậu.

Trôi qua 6 năm thì sao chứ, mặc dù có thói quen mới, nhưng bản năng trời sinh làm sao có thể thay đổi.

Tần Lộ Diên nhẹ nhàng nhéo tai Giản Thất Nam, ngửi được rõ ràng mùi hương trên người Giản Thất Nam, cảm nhận được hơi ấm của cậu.

Hắn cúi đầu hôn lên phần tóc sau gáy của Giản Thất Nam, cổ họng đau rát phát ra âm không thành tiếng, thấp giọng gọi tên cậu: “...Nam Nam”



Đêm nay Giản Thất Nam ngủ rất sâu.

Cậu có một giấc mơ rất dài, mơ thấy nhiều người trước đây, mơ thấy anh trai của cậu, hay là nói thật ra cậu thường xuyên mơ thấy Lộ Lăng, chẳng qua chưa từng có giấc mơ nào chân thật như vậy, chân thật đến nổi cậu cảm thấy như Lộ Lăng đang ở bên cạnh mình.