Chương 13:

Giản Thất Nam không nghe được sau đó MC đã nói những gì, lời Tần Lộ Diên vừa nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, “kỳ tích”, hai chữ này gợi nhớ những ký ức từ lâu đã bị phủ bụi của cậu, bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Người kia nói: “Đừng sợ, đến cuối cùng nhất định sẽ có kỳ tích.”

Nước trong ly tràn ra ngoài, Giản Nhất Nam bỗng chốc tỉnh táo.

[MC]: Người hâm mộ đều biết từ trước đến nay Lộ Diên chưa từng có tin đồn tình cảm nào, cho nên mọi người đều khá quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu, xin hỏi về phương diện này đã có tiến triển gì hay chưa?

Giản Thất Nam lại lần nữa nhìn về phía màn hình.

Trên màn hình, Tần Lộ Diên trầm mặc hai giây, nói: “Tôi vẫn luôn đợi người ấy xuất hiện.”

Hiện trường ầm ĩ một trận.

Người dẫn chương trình nhắc nhở mọi người yên lặng, cười haha nói: “Vẫn là cùng một đáp án như trước, vậy hy vọng cậu sẽ sớm gặp được duyên phận của mình.”

Mạnh Đinh uống ngụm nước chanh, bình luận: “Không có thì cứ nói trắng ra là không có đi, bày đặt văn vở.”

Thật sự là không có ư?

Giản Thất Nam nhớ lại tối hôm qua Tần Lộ Diên hôn cậu ở trong phòng vệ sinh, bộ dạng hoàn toàn mất kiểm soát, chẳng lẽ lúc đó do uống say nên đã nhầm cậu với ai đó? Tóm lại cũng đâu thể chỉ vì đơn giản muốn giở trò biếи ŧɦái? Huống chi cậu còn là đàn ông.

Giản Thất Nam tỏ vẻ hoài nghi.



Một giờ sáng.

Mạnh Đinh vô cùng lo lắng vọt thẳng tới quầy bar: “Ông chủ! Khách ở bàn số 8 nói rượu pha không đúng cách, chỉ đích danh anh phải đi ra đó!”

Giản Thất Nam từng gặp qua rất nhiều khách hàng hay vô cớ gây sự nên cũng không tức giận, cậu bình tĩnh pha xong ly rượu trong tay rồi đi thẳng đến bàn số 8.

Vị trí bàn số 8 khá xa, vừa bước vào đã thấy một người ngồi trong góc, mang mũ và kính râm, cả người bọc kín mít, Giản Thất Nam liếc mắt một cái lập tức nhận ra người đó.

Tần Lộ Diên không trang điểm, vết thương trên khoé miệng còn khá rõ ràng, hai người cách cặp kính râm đen mà nhìn nhau.

Giản Thất Nam bất giác cau mày: “Rượu này bị làm sao?”

Tần Lộ Diên hờ hững hỏi: “Thành phần nguyên liệu của rượu pha như thế nào?”

Giản Thất Nam thuần thục nói: “45ml Rum trắng, 20ml nước chanh, 3 muỗng nước đường, lá bạc hà.”

Tần Lộ Diên: “Của tôi chỉ cần 40ml Rum trắng, pha một ly khác.”

Giản Thất Nam hít sâu một hơi, pha lại một ly khác theo chỉ dẫn của hắn, đưa nó qua rồi xoay người rời đi, Tần Lộ Diên gọi cậu lại: “Cậu vẫn luôn dùng thái độ này để phục vụ khách à?”

Giản Thất Nam kiên nhẫn quay đầu lại: “Tôi chỉ kiếm được nhiêu đó tiền, anh còn muốn tôi phục vụ phục vụ như thế nào nữa? Nếu anh tức giận chuyện tối qua tôi đánh anh, có bản lĩnh thì đi mà đánh trả lại, đừng mịa nó rảnh rỗi sinh nông nổi!”

Tần Lộ Diên tháo kính râm xuống, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ: “Giản Thất Nam!”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Lộ Lăng gọi cậu như vậy là cậu lập tức hiểu được anh trai đang tức giận, hơn nữa giọng điệu của Tần Lộ Diên lại không khác biệt mấy với Lộ Lăng, làm cậu nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, nhưng rõ ràng giọng nói của hai người không hề giống nhau.

Giản Thất Nam cau mày: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?

Một lát sau, vẻ tức giận trong ánh mắt Tần Lộ Diên mất đi, hắn khôi phục lại vẻ mặt bình thản, nghiêng đầu nhìn Giản Thất Nam: “Muốn tiếp cận cậu, được chưa”

Giản Thất Nam sửng sốt: “Anh nói cái gì?”

Tần Lộ Diên nhấp ngụm rượu, lớp băng như tan ra trên môi, hắn nói: “Tôi muốn theo đuổi cậu.”