Editor: Ái Tuyết
“Là tiểu nam hài. Ta quyết định đặt tên cho hắn là An Diễn. An trong An bình Diễn ý tứ vững vàng, hy vọng hắn cả đời này có thể an bình trường thọ.”
Minh Mộc nghe là nam hài, cẩn thận nhìn vào mắt Khấu Nam Trúc.
Phát hiện Khấu Nam Trúc cũng không có bởi vì hắn sinh nam hài tử mà sinh ra bất mãn hay thất vọng, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn hài tử của mình, càng nhìn càng thấy thích.
Dù sao cũng là đứa bé đầu tiên của thê chủ, trước kia hắn suy nghĩ quá nhiều, sợ phụ lòng mong đợi của thê chủ.
Nhưng thê chủ của hắn hoàn toàn không giống người khác, không phải người trọng nữ khinh nam.
Phát hiện điểm này, trong lòng Minh Mộc thấy trướng trướng cảm động. Thê chủ của hắn thật sự là khiến người ta không thể không động tâm.
“An Diễn, Khấu An Diễn. Là cái tên hay. Cảm ơn thê chủ, ta rất thích.”
Đã là phụ mẫu thì ai cũng đều giống nhau, cũng không phải nhất quyết mong muốn hài tử thành long thành phượng, chỉ hy vọng bọn chúng cả đời đều có thể bình an vui sướиɠ là được.
Khấu Nam Trúc lần đầu làm mẹ, đối với hài tử nho nhỏ trong tã lót nhiều hơn mấy phần tò mò. Kiếm cớ trêu đùa hắn một phen, tiểu An Diễn vừa mới sinh ra, đã bị mẫu thân không đáng tin cậy đối đãi như vậy. Rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa bật khóc ra tiếng.
An Diễn vừa khóc, Khấu Nam Trúc mới phản ứng lại, không khỏi chột dạ thu tay lại, nghĩ đến nàng sống một đời danh tiếng vang dội, thế nhưng cũng có cảm giác chột dạ.
Minh Mộc "....."
Tại sao hắn lại có cảm giác thê chủ có chút ngốc nghếch a.
“Thê chủ, có lẽ hài tử đã đói bụng, nàng đem hài tử ôm tới cho ta uy sữa cho hắn đi.” *((@_@)
Vẫn thắc mắc nam nhân sinh con như thế nào nhỉ? Bây giờ còn tự cho uống sữa?! Sữa ở đâu ra a? Có lẽ đây là tổ tiên của Ông Thọ rồi ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ )
Khấu Nam Trúc nghe vậy nhanh chóng hành động.
Bất quá uy sữa như thế nào vậy? Khấu Nam Trúc cẩn thận liếc mắt, cũng không thấy lớn giống như nàng a...
Ngực Minh Mộc vẫn giống trước kia, bất quá tiểu An Diễn thế nhưng thật sự có thể ùng ục ùng ục uống đến thơm ngon.
Minh Mộc cho rằng thê chủ sẽ lảng tránh, nào biết nàng thế nhưng còn coi đến nghiện, hắn mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn về hướng khác.
“Khụ.. Ta đi xem thử Bác Văn hầm canh cho chàng xong chưa nhé!” Khấu Nam Trúc lấy lại tinh thần, sờ sờ cái mũi đi ra cửa.
Trong nhà thêm hài tử, cả nhà đều tràn ngập hơi thở vui mừng. Vì để Minh Mộc ở cữ thật tốt, Khấu Nam Trúc phân phó tiểu Trúc ngừng những công việc khác, chuyên tâm chiếu cố Minh Mộc.
Tiểu An Diễn thế mà vừa sinh ra đã có thể mở to mắt, tuy rằng phần lớn thời gian đều ngủ, nhưng lúc tỉnh cũng sẽ không khóc nháo, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Thê chủ a, ta thấy đôi mắt tiểu An Diễn cực kỳ giống mắt của nàng, miệng thì lại giống Minh Mộc đệ mười phần.” Bối Bác Văn đem canh bưng đến cho Minh Mộc, cũng đi lên xem tiểu An Diễn.
“Về sau a, khẳng định cũng một cái mỹ nhân đó.” Linh Thánh che miệng cười, hài tử non nớt vẫn là đáng yêu nhất. Nghe được mọi người vây quanh khen hắn, hắn còn rất nể tình cười tươi.
“Ta xem a, về sau khẳng định cũng là một cái tiểu nhân tinh a.”*
(tinh linh tinh quái ,nghịch ngợm) Giang Hưng Nghiêu trêu ghẹo.
“Tiểu An Diễn, ta là Bối phụ thân. Đây là tặng lễ mừng con sinh ra.” Bối Bác Văn đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt đặt ở bên cạnh tiểu An Diễn. Đôi mắt tiểu An Diễn nhìn chằm chằm không chớp, bộ dáng thoạt nhìn rất thích thú.
Mấy người khác thấy thế cũng không cam lòng yếu thế, sôi nổi lấy ra lễ vật đã chuẩn bị: “Ta là Linh/Giang/Tư phụ thân của con.” Lễ vật bọn họ có tiểu y phục do chính tay bọn họ làm, còn có đồ chơi nhỏ như hổ bông, trống bỏi. Tiểu An Diễn cũng không biết bọn họ đang làm gì, chỉ nhìn chằm chằm sau đó cười khanh khách không ngừng.
“Cảm ơn các ca ca.” Minh Mộc thấy lễ vật đưa tới đều là những thứ mọi người tỉ mỉ chuẩn bị.
“Chúng ta đều là người một nhà, đệ không cần cảm tạ làm gì, lại nói đây là cho tiểu An Diễn, không cần đệ nói cảm tạ đâu.”
“Đúng đúng, trách ta quá khách khí rồi.”
Nhóm phu lang đều chuẩn bị lễ vật cho tiểu An Diễn, Khấu Nam Trúc đương nhiên cũng chuẩn bị, là một cái khoá bằng vàng ròng. Mặt trên có khắc chữ bình an tốt lành, mặt sau có khắc ba chữ Khấu An Diễn. Khóa vàng tuy không lớn, nhưng lại rất chắc chắn, cầm ở trong tay cũng nặng trĩu.
Mọi người tham gia náo nhiệt một lúc sau cũng lui ra, rốt cuộc thì Minh Mộc cùng tiểu An Diễn đều cần phải nghỉ ngơi.
Minh Mộc đã sinh xong, phụ tử bình an, Khấu Nam Trúc cũng đã an tâm rồi.
••••
Ngày hôm sau nàng cưỡi tiểu Hắc đi trấn trên, hiện tại phố Thánh Thạch đã rực rỡ hẳn lên, phong cách trang hoàng toàn bộ đều giống nhau, giữa những cửa hàng trên đường phố một gian đã được treo bảng hiệu, phía trên viết “Khấu Thị Lương Du”*
(Lương Du: Lương trong lương thực, lương thảo. Du là dầu). Bên trong cửa hàng, Khấu Nam Trúc cũng đã đặt những đồ vật lên kệ, chỉ chờ khai trương.
Còn vì sao lại lựa chọn cửa hàng ở giữa khu phố này à, bởi vì Khấu Nam Trúc biết cửa hàng gạo và dầu của mình chắc chắn sẽ mang đến lượng lớn người tới mua.
Lựa chọn cửa hàng ở giữa chính là để lúc người đi tới cửa hàng của nàng thuận tiện nhìn thấy những cửa hàng khác.
Khấu Nam Trúc quyết định mấy ngày nữa sẽ đem cửa hàng này khai trương, nhưng nàng cần một chưởng quầy, tốt nhất là người đáng tin cậy.
Khấu Nam Trúc cũng không phải người am hiểu giáo tiếp, bất quá nàng lại nghĩ đến một người, chính là Thiều Lí chính.
Hiện tại người trong thôn đối với nàng có một loại tín nhiệm sùng bái, mà Thiều Lí chính lại là người quen thuộc những người trong thôn nhất, để bà tiến cử cho nàng một người cũng rất tốt lại vừa vặn thuận tiện.
Nghĩ đến là làm, Khấu Nam Trúc lập tức trở về tìm Lí chính, hỏi bà có người thích hợp để chọn hay không.
“Làm chưởng quầy ít nhất phải biết chữ, còn phải biết tính sổ đi.” Thiều lí chính bắt đầu suy nghĩ trong thôn có người nào có thể đảm nhiệm được hay không.
“Mấu chốt nhất chính là nhân phẩm, những cái khác không sao cả, ta không thích người trộm cắp lừa gạt, tâm thuật bất chính*.”
*(Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi) “Đó là đương nhiên, nghĩ ra rồi, có lẽ nữ nhi Triệu Mẫn sẽ phù hợp với điều kiện của ngươi.”
“Triệu Mẫn? Là vị nương tử đầu tiên lên tiếng hôm ta giảng giải phân hóa học à?”
“Đúng vậy, chính là bà ấy. Tính cách Triệu Mẫn rất tốt, nữ nhi bà ấy cũng từng đọc qua sách, chẳng qua bởi vì điều kiện không đủ mới không thể học tiếp.”
“Vậy ngài giúp ta đi hỏi một chút đi. Nếu nguyện ý thì tới nhà tìm ta.”
“Được, hôm nay ta cũng không có việc gì, một lát nữa sẽ đi qua hỏi giúp ngươi một chút.”
“Ân.” Khấu Nam Trúc cáo từ đứng dậy đi qua nhà xưởng, trong nhà xưởng nhóm công nhân đang làm khí thế ngất trời, nhóm công đoạn phơi khô miến khoai lang cũng đã bắt đầu làm.
Khấu Nam Trúc nhìn quanh một lượt cũng không lên tiếng, chỉ đem hai ấm sành trong kho hàng lấy ra. Đây chính là thứ tốt, đương nhiên phải để cho nhà mình nếm thử trước.
“Thê chủ, nàng ôm hai cái ấm sành này để làm gì?” Bối Bác Văn vừa ra sân đã thấy thê chủ mình mỗi tay ôm một cái ấm sành.
“Đây là ta đồ vật ta muốn mang ra ngoài bán, tên là “Dầu mè”. Là dùng hạt mè ép ra dầu, rất thơm, cho nên ta gọi nó là dầu mè.”
“Dầu? Có thể dùng dầu ăn sao?”
“Đúng, có thể trực tiếp dùng dầu ăn.”
Khấu Nam Trúc từng nói qua với Bối Bác Văn hai căn phòng lớn kia là nàng dùng để làm nhà xưởng, cho nên Bối Bác Văn biết thê chủ muốn đem hoa màu gia công sau đó đem bán.
Thế nhưng sau khi gia công lại có thể làm thành dầu ăn, quả thực là quá mức tưởng tượng, hạt mè hắn thấy qua rất nhiều lần, lại chưa từng nghĩ còn có thể chế biến thành dầu ăn.
“Vậy hôm nay ta sẽ dùng dầu này xào rau thử xem?” Bối Bác Văn có chút gấp không chờ nổi.
“Dầu này không phải dùng để xào rau, là dùng như gia vị để nêm nếm, trộn vào với rau xanh hương vị sẽ phá lệ tươi ngon.” Khấu Nam Trúc cẩn thận giải thích cách dùng dầu mè cho Bối Bác Văn.
Bối Bác Văn nghe xong hai mắt sáng lên, Khấu Nam Trúc vừa mới dứt lời hắn liền chui vào phòng bếp, Khấu Nam Trúc lắc đầu, nàng đã biết trước dầu mè này đối với người ưa thích nấu cơm mà nói sẽ có lực hấp dẫn cực lớn.
Khấu Nam Trúc lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác "dùng xong bị vứt bỏ" ở trên người Bối Bác Văn. Bất quá nàng cũng không ngại, rốt cuộc thì dầu mè của nàng cũng sắp tiêu thụ ra bên ngoài. Sắp tới nàng còn cần Bối Bác Văn hỗ trợ, hiện tại để hắn dùng dầu mè luyện tập ra vài món ăn trước cũng tốt.
Hết chương 46