Chương 45: Minh Mộc Sinh

Editor: Ái Tuyết

Nói chuyện là một nương tử ước chừng 40 tuổi, vừa rồi Khấu Nam Trúc đã chú ý tới bà, lúc nàng giảng giải vị nương tử này lắng nghe rất nghiêm túc, đôi mắt chớp cũng không chớp.

“Mấy cái hố này cũng dùng để ủ phân, hoa màu trừ bỏ dinh dưỡng ở ngoài còn cần đến những nguyên tố khác mới có thể thúc đẩy chúng lớn lên càng nhanh càng tốt, cũng giảm bớt tỷ lệ sinh bệnh ở chúng. Thường gặp nhất là ba loại nguyên tố: “Nitro” “Lân” “Kali”, mấy cái hố này chính là dùng để chế tạo ra ba loại nguyên tố dùng trong phân bón.”

“Phân Đạm dùng cho các loại cây ăn lá hay các loại quả có nhiều củ, quả, phân đạm có trong những thứ như vỏ chuối, xác đậu phộng, xác hạt... Khi bỏ chúng vào trong đó, lại đổ thêm nước vào. Trải qua thời gian ủ cực nóng đến khi toàn bộ vật chất trong hố lắng đọng xuống, nước chuyển sang màu đen, không còn mùi hôi thì lúc đó đã thành công rồi. Lúc sử dụng chỉ cần pha loãng ra một chút là được.

Phân Lân được ủ từ vẩy cá, xương cá, thịt xương đầu, xác cua, xác tôm ở trong đó, cũng có thể dùng lông tóc ủ thêm vào, số lượng bỏ vào phải vừa đủ lấp đầy miệng đất, như vậy mới thúc đẩy tốt quá trình lên men. Lúc sử dụng cũng pha loãng với nước.

Phân Kali thì dùng nước vo gạo hoặc là nước trà cũ đã lên men để ủ.”

*Cảm giác như đang học cấp tốc Hoá học và Sinh học 😖 Có chỗ edit nào không đúng, cầu lượng thứ 😖

Lúc này các thôn dân mới bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Khấu Nam Trúc không khỏi mang theo kính sợ, không hổ là "người Thiên Tích" trong truyền thuyết, tương lai nhất định có thể dẫn dắt cuộc sống bọn họ trôi qua ngày càng tốt hơn.

“Bất quá những nguyên vật liệu dùng để làm phân bón đối với từng cá nhân mà nói tương đối khó kiếm cũng khó thành công, cho nên ngươi mới để cho Lí chính ở khu vực chung đào ra mấy cái ao lớn. Nên muốn ở chỗ này tập trung lực lượng toàn thôn chế tạo phân bón, mọi người đều có thể dùng được đúng không.”

Khấu Nam Trúc nhìn lại, phát hiện vẫn là nương tử trung niên kia.

“Bà tên là gì?”

“Ta gọi là Triệu Mẫn.”

“Ân, bà nói rất đúng. Ví dụ như phân đạm, cần phải có các loại vỏ trái cây cùng xác hạt. Thứ này đối với thôn dân hiện tại mà nói chính là vật xa xỉ, một năm cũng ăn không được vài lần. Cho nên để mọi người tự mình ủ chắc chắn sẽ không thành công, bất quá mùa xuân năm nay ta trồng chính là đậu phộng. Đến mùa thu, đậu phộng thành thục rồi là sẽ có được số lượng lớn xác đậu phộng để chế tạo phân hóa học.”

Một mình Khấu Nam Trúc có tới hơn 6000 mẫu đất, cho nên Khấu Nam Trúc nguyện ý đem xác đậu phộng cho các thôn dân dùng, vậy là không cần lo lắng không có biện pháp chế tạo phân hóa học.

“Khấu nương tử, thật sự rất cảm ơn ngươi. Lúc trươc ngươi để Lí chính nói cho chúng ta biết trước khi trồng trọt phải xới đất, lượng nước tưới phải vừa đủ, sản lượng trong đất nhà chúng ta năm nay so với năm trước đã cao hơn. Hiện giờ ngươi còn dạy chúng ta cách gieo trồng lương thực, ta rất tin tưởng ngày tháng sau này chỉ cần đi theo ngươi, tuyệt đối sẽ càng ngày càng giàu có. Mọi người nói có đúng không?!” Triệu Mẫn thành kính nói.

“Đúng vậy!”

“Khấu nương tử!”

“Khấu nương tử!”

"......."

Trong lúc nhất thời các thôn dân tràn ngập hy vọng cùng tin tưởng với tương lai phía trước, trong miệng không ngừng hô ba chữ “Khấu nương tử”. Trong nháy mắt, Khấu Nam Trúc cảm nhận được các thôn dân ở đây tựa hồ đem nàng trở thành đối tượng để mọi người tín ngưỡng, là tấm gương để noi theo.

Đúng lúc này, Khấu Nam Trúc tinh mắt nhìn thấy tiểu Trúc gấp gáp chạy đến muốn chen lấn vào đám người, trong lòng lộp bộp một cái.

Sau khi Khấu Nam Trúc lớn tiếng khống chế toàn cục, tiểu Trúc mới có thể chen tới trước mặt nàng, còn chưa há miệng nói, Khấu Nam Trúc đã vội vàng hỏi: “Là muốn sinh rồi sao?”

Tiểu Trúc nhanh chóng gật đầu. Khấu Nam Trúc thấy thế quay đầu chạy về nhà, chỉ trong nháy mắt, mọi người đã không nhìn thấy thân ảnh của nàng.

“Lí chính... trong nhà Khấu nương tử đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Triệu Mẫn ngốc lăng hỏi ra khỏi miệng.

“Hẳn là phu lang Khấu nương tử sinh rồi!” Lí chính cũng biết mấy ngày hôm trước Khấu Nam Trúc vì sao một mực đóng cửa không ra. Ai biết trùng hợp như vậy, hôm nay vừa ra khỏi cửa đã có động tĩnh.

Khấu Nam Trúc vào nhà đã thấy mấy người vây quanh trong phòng Minh Mộc, trong phòng còn truyền đến thanh âm thống khổ của Minh Mộc. Trong lòng nàng quýnh lên muốn đẩy cửa đi vào, nhưng lại bị mấy người Giang Hưng Nghiêu ngăn lại.

“Thê chủ, phòng sinh dơ bẩn, nữ tử không được đi vào. Bác Văn ca ca, Triệu y phủ còn có Trương Phong đều ở bên trong hỗ trợ, Minh Mộc sẽ không có việc gì.”

Khấu Nam Trúc không có tư tưởng cổ hủ cổ đại, chỉ biết nam tử sinh sản tựa như bước vào quỷ môn quan. Khăng khăng muốn vào trong với Minh Mộc.

“Các chàng đều là nam tử, hẳn sẽ biết hơn ta rằng sinh hài tử rất nguy hiểm, dơ bẩn hay không dơ bẩn thì ta không biết, nhưng ta biết bên trong là phu lang cùng hài tử của ta. Nói cách khác thời điểm các chàng sinh sản cũng sẽ hy vọng ta có thể ở bên cạnh các chàng chứ.”

Giang Hưng Nghiêu ngẩn ra, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhớ tới phụ thân của hắn khó sinh mà chết, đáy mắt chua xót, lui đến một bên không tiếp tục ngăn trở.

Nhìn thấy thê chủ của mình không chút do dự đi vào, Giang Hưng Nghiêu đứng một bên đáy mắt chớp động lệ quang, nhỏ giọng thì thầm: “Phụ thân, mẫu thân. Cảm tạ các ngài đã phù hộ cho ta, để ta tìm được một thê chủ tốt như vậy. Có thể gả cho người như thê chủ là lựa chọn đúng đắn nhất của ta.”

Minh Mộc trong phòng lúc này có chút ngần ngại không mở chân, Triệu y phủ dù sao cũng là nữ tử, cho dù trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng tới lúc này, đối mặt với Triệu y phủ, Minh Mộc vẫn không dám mở hai chân ra.

Triệu y phủ vội vàng an ủi, Trương Phong cùng Bối Bác Văn cũng ở một bên cổ vũ: “Trong mắt y giả không phân biệt nam nữ chỉ có người bệnh, Minh Mộc đệ đừng quá khẩn trương.”

“Ta biết, nhưng mà ta.... Thê chủ?!” Minh Mộc còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nhìn thấy Khấu Nam Trúc xuất hiện ở trong phòng.

“Đừng sợ! Ta ở chỗ này, tình huống hiện tại như thế nào rồi” Thẳng đến khi Khấu Nam Trúc bắt lấy tay Minh Mộc, hắn mới phản ứng lại, thê chủ thế nhưng thật sự vào đây.

“Khấu nương tử a, hiện tại Minh Mộc nói cái gì cũng không chịu thả lỏng mở chân, tiểu hài tử muốn ra rồi, nhưng cửa mình còn chưa mở ra hoàn toàn. Ngươi nhanh giúp hắn thả lỏng đi.”

Nghe xong lời Triệu y phủ nói, Khấu Nam Trúc tỏ vẻ hiểu ra.

Nhẹ nhàng sờ sờ đầu Minh Mộc, ngữ khí thả chậm: “Không cần sợ hãi, ta ở chỗ này với chàng, với con của chúng ta. Không cần khẩn trương, ta tin tưởng chàng có thể làm được, chẳng phải Minh Mộc chàng cũng đã ăn được tiền xu may mắn trong sủi cảo sao.”

Minh Mộc cảm thụ được độ ấm lòng bàn tay Khấu Nam Trúc truyền đến, nghe nàng nhẹ giọng an ủi mình, thê chủ trước nay chưa từng nói chuyện ôn nhu như vậy cả.

Cảm nhận được hết thảy, Minh Mộc lúc này mới không tự chủ thả lỏng người ra.

“Mở, cửa mình mở rồi, ta đã thấy được đầu hài tử, lại dùng sức một chút hài tử đã có thể ra ngoài.”

Minh Mộc bắt lấy cánh tay Khấu Nam Trúc, cắn chặt răng, lúc này gân xanh trên trán cũng đều nổi căng lên rất rõ ràng.

Cuối cùng một tiếng khóc nỉ non vang lên, thể lực Minh Mộc chống đỡ hết nổi hôn mê ngay tức khắc.

Khấu Nam Trúc dặn dò người trong nhà nhỏ tiếng xuống, nàng tự mình động thủ rửa sạch thân thể Minh Mộc, sau đó cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho hắn.

Minh Mộc thật sự đã rất mệt mỏi, đối với những hành động của nàng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Khấu Nam Trúc nhìn sắc mặt Minh Mộc tái nhợt, đáy mắt hiện lên thương tiếc.

Thời điểm Minh Mộc tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã khôi phục an tĩnh, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện thê chủ ghé vào bên cạnh giường nhỏ, nhìn không chớp mắt hài tử bên trong.

“Thê chủ, bảo bảo ngủ rồi sao?”

Khấu Nam Trúc lúc này mới hoàn hồn: “Ân, bảo bảo thực nghe lời, sợ quấy rầy chàng nên vẫn luôn ngủ.”

“Ta muốn nhìn bảo bảo một chút, có được không thê chủ?” Tươi cười trên mặt Minh Mộc nhiều hơn vài phần ôn nhu, mới làm phụ thân, Minh Mộc cũng có đã có chút thay đổi.

“Có thể, bất quá chàng không cần ngồi dậy, ta ôm qua cho chàng xem.” Khấu Nam Trúc cẩn thận đỡ mông cùng cổ bảo bảo, đem hắn bế lên đặt xuống bên cạnh Minh Mộc.

Tư thế này nàng đã học nửa ngày chỗ Triệu y phủ, bảo bảo còn quá yếu ớt, chỉ có thể đối đãi cẩn thận.

Hài tử vừa rồi còn đang ngủ say sưa lúc này cũng đã mở hai mắt, tựa hồ cảm nhận được người bên người là phụ thân của mình, miệng nhỏ nở nụ cười.

“Thê chủ, mau xem. Bảo bảo chúng ta cười kìa.” Minh Mộc lòng tràn đầy vui sướиɠ, cả người tràn ngập ánh sáng tình thương của cha.

“Ân, bảo bảo chúng ta là tiểu gia hoả hiểu chuyện biết đau lòng người khác.”

“Thê chủ, ta còn chưa biết bảo bảo là nam hài hay nữ hài đâu.”

Hết chương 45