Chương 47: Triệu Lệ Giai

•Editor: Ái Tuyết

“Ân! Đây là mùi hương gì vậy?” Trên bàn cơm mọi người đều ngửi được một mùi hương khác biệt, Linh Thánh gắp một đũa rau ngó xuân ăn vào, lập tức cảm thấy còn ngon hơn những ngày trước.

“Mọi người đều nhanh nếm thử đi, hôm nay mỗi món ăn ta đều bỏ thêm một loại gia vị, ăn rất ngon đó.” Bối Bác Văn chỉ vào những món trên bàn, kêu mọi người nếm thử.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng Linh Thánh chỉ hận không thể đem đầu lưỡi nuốt vào, tốc độ gắp thức ăn càng lúc càng nhanh, thấy vậy ai nấy cũng nhanh chóng cầm đũa lên.

"Ngon! Ăn thật ngon!”

Ban đầu mọi người còn khen vài câu ăn ngon, mỹ vị, sau đó thấy trong lúc mình nói chuyện người khác đã gắp thêm được mấy đũa, nên không rảnh chỉ lo nói chuyện, một lòng tranh đoạt đồ ăn.

Khấu Nam Trúc dở khóc dở cười, nàng cũng không phải chưa từng ăn qua dầu mè, cho nên cũng không giống những người khác ăn như quỷ chết đói đầu thai, nhưng là không thể không nói trù nghệ của Bối Bác Văn thật sự rất tốt.

Chỉ một lát sau, đồ ăn trên bàn đã không còn dù chỉ là miếng nước canh, mọi người thật sự đã ăn đến no căng bụng.

“Bác Văn ca ca, đồ ăn hôm nay của huynh rốt cuộc đã bỏ thêm cái gì vậy, sao lại ăn ngon như vậy a.”

Bối Bác Văn cũng là bị tướng ăn của bọn họ làm cho khϊếp sợ: “May mắn ta đã làm riêng đồ ăn cho Minh Mộc cũng để tiểu Trúc bưng qua đó, bằng không với lượng ăn này của các đệ, sợ là hôm nay Minh Mộc sẽ không có đồ ăn a.”

Mấy người cũng phản ứng lại, xấu hổ sờ sờ bụng.

“Bên trong ta bỏ thêm dầu mè, là do thê chủ chế biến ra. Bỏ vào đồ ăn sẽ thơm ngon hơn.”

“Dầu mè? Thê chủ nàng quá lợi hại. Nếu mang đi bán khẳng định sẽ nhấc lên một đợt tranh mua náo nhiệt!”

“Thê chủ, dầu mè này nàng định bán bao nhiêu tiền a?”

“70 văn một lít.”

“70 văn? Tiện nghi như vậy?! Thê chủ, chúng ta có thể hồi vốn được sao?” Giang Hưng Nghiêu vẫn nhớ rõ thê chủ thuê rất nhiều người tới trồng trọt, tiền công mỗi tháng của những người này tiêu tốn không ít.

“Đương nhiên có thể, hoa màu ta trồng sản lượng cao, hơn nữa hiệu suất lọc dầu từ hạt mè ra cũng không thấp. Huống hồ điều kiện kinh tế ở Châu thành cũng không cao, cho nên ta cũng không muốn định giá quá cao.”

Cái giá này Khấu Nam Trúc cũng đã cẩn thận suy xét nhiều lần mới định ra, hiệu suất lọc dầu từ hạt mè ra rất cao, cho nên nếu tính 70 văn một lít, cũng đã có rất nhiều lợi nhuận. Huống hồ giá cả đưa ra quá cao, gia đình bình thường không có khả năng mua sẽ dẫn tới nguy cơ ế hàng.

“Thê chủ, 70 văn mà nói, ngay cả người trong thôn chúng ta đều có thể mua một lít về ăn thử. Phải biết rằng giá mỡ heo cũng đã gần 30 lượng rồi!”

“Đúng vậy, dầu mè này tất nhiên sẽ bán đắt hàng.”

“Thê chủ, nàng quả thực rất lợi hại!!”

“Vậy còn khoai lang đỏ? Thê chủ dùng để chế biến cái gì?” Bối Bác Văn nhớ thê chủ còn trồng cả khoai lang đỏ.

“Khoai lang đỏ chế biến thành tinh bột khoai lang và miến. Miến chính là loại đồ ăn có thể bảo tồn lâu dài, lúc ăn chỉ cần thả vào trong nước nấu lên là được. Có thể dùng để hầm đồ ăn, hôm nào ta sẽ lấy về một ít để ở trong nhà.”

“Tốt, thê chủ. Đến lúc đó ta sẽ cho làm cho mọi người một chén lớn!”

“Khẳng định cũng là thứ ăn rất ngon.” Vừa nghe lại sắp có thức ăn mới, mọi người đều lộ ra biểu tình khát vọng.

Không nhìn ra được a, nhóm phu lang của nàng đều là quỷ tham ăn.

“Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ đem dầu mè cùng miến đưa đến trấn trên, trước khi tìm được chưởng quầy thích hợp, có khả năng ban ngày ta đều sẽ ở trên đó. Cho nên Minh Mộc cùng tiểu An Diễn làm phiền các chàng chiếu cố.”

“Yên tâm đi, thê chủ. Chúng ta sẽ chiếu cố Minh Mộc cùng tiểu An Diễn thật tốt.”

Khấu Nam Trúc gật gật đầu, đi qua phòng Minh Mộc thăm hắn, lại chơi đùa với tiểu An Diễn một lúc mới trở về phòng mình.

••••••

Ngày hôm sau Khấu Nam Trúc an bài người đem dầu mè cùng miến đặt hết lên xe ngựa. Đang chuẩn bị xuất phát đi trấn trên liền nghe được tiếng Lí chính cách nàng thật xa truyền đến, Khấu Nam Trúc quay đầu phát hiện bên cạnh còn có một người đi theo, tuổi tác không chênh lệch với nàng lắm.

“Nam Trúc, chờ một chút!”

Lí chính chạy tới thở hổn hển, Khấu Nam Trúc nhíu mày.

“Lí chính, ngài nên rèn luyện thân thể. Tuổi tác không bao lớn lại yếu ớt như vậy.”

Thiều Lí chính...... ( ´•︵•" ).

Triệu Lệ Giai đi theo bên cạnh không nghĩ hình thức Khấu Nam Trúc cùng Lí chính chung đυ.ng lại là cái dạng này, không nhịn được cười ra tiếng.

“Vị này là?”

Lí chính cũng từ trong đả kích đi ra.

“Vị này chính là nữ nhi Triệu Mẫn gọi là Triệu Lệ Giai, chúng ta vừa mới đến nhà ngươi, kết quả phu lang nhà ngươi nói ngươi không ở đó, nên chúng ta vội vàng chạy tới đây tìm ngươi.” Ngụ ý chính là không phải ta yếu ớt, mà là chạy quá vội vàng.

“Nga, ta xem thân thể của vị Triệu nương tử này thật ra lại khá tốt.” Khấu Nam Trúc cố ý chỉnh bà.

Lí chính lại lần nữa cố gắng bình phục hô hấp, nhìn Triệu Lệ Giai bên cạnh hô hấp bình thản, gương mặt nhẹ nhàng.

Lí chính.... ๐·°(৹˃̵﹏˂̵৹)°·๐

Chẳng lẽ ta thật sự nên rèn luyện? Lí chính tự lâm vào hoài nghi bản thân.

“Chào ngươi, Khấu nương tử! Ta nghe Lí chính nói ngươi cần một chưởng quầy. Trước kia ta từng làm thu chi một cửa hàng ở trong thôn, không biết có phù hợp yêu cầu của ngươi không.”

Khấu Nam Trúc nhìn nhìn nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa là người do Lí chính giới thiệu nàng vẫn rất yên tâm. Lí chính cái khác không nói, bản lĩnh nhìn người thật ra cũng khá tốt, bằng không cũng không giữ chức Lí chính lâu như vậy.

“Vừa đúng lúc, hôm nay ngươi cũng cùng ta đi trấn trên đi. Thời gian thử việc một tháng, tiền lương sẽ dựa vào năng lực mà phát. Chấp nhận thì ở lại, không được thì ta tìm người khác.”

Trên đường Khấu Nam Trúc nói ra những việc nàng ta cần làm, cũng như cửa hàng buôn bán những gì cho nàng ta nghe.

“Chỗ ngươi làm chính là cửa hàng gạo và dầu, trước mắt đồ vật bán trong cửa hàng chính là dầu mè cùng miến, cũng chính là những hàng hóa trên xe này.”

Khấu Nam Trúc đem hai loại này nói kỹ càng tỉ mỉ cho Triệu Lệ Giai biết.

“Kho chứa cùng nhà xưởng chế biến ra những thứ này chắc ngươi cũng đã biết, ta mua hơn 6000 mẫu đất, kế tiếp ta khẳng định sẽ mua thêm nhiều đất hơn, cho nên cửa hàng ta cũng không chỉ mở mỗi một cái. Ta muốn bồi dưỡng một chưỡng quầy dựa vào phương pháp của ta có thể quản lý một hoặc thậm chí là nhiều cửa hàng cùng một lúc.”

Đáy mắt Triệu Lệ Giai tràn đầy kinh ngạc, trong lòng đối với những chuyện mẫu thân nói càng thêm tin tưởng hơn vài phần.

Nếu không phải là “người Thiên Tích”, làm sao có khả năng làm ra những thứ này? Trong lòng gia tăng vài phần kính sợ, âm thầm quyết định, nàng ta đã có được cơ hội tốt như vậy, nhất định phải đi theo học hỏi nàng thật tốt.

“Ta sẽ cố gắng nỗ lực học tập, nhất định sẽ nhanh chóng thích ứng cũng như đạt được những yêu cầu của ngươi.” Triệu Lệ Giai như được tiêm máu gà tràn đầy ý chí chiến đấu, Khấu Nam Trúc vừa lòng nhìn nàng ta một cái. Ân, là người có chí tiến thủ.

“Cửa hàng được chia làm hai, mặt tiền cửa hàng và hậu viện, mặt tiền cửa hàng bình thường đều mở cửa buôn bán, hậu viện phía sau có hai gian, một gian phòng lớn dùng để làm kho hàng, gian còn lại dùng để làm phòng nghỉ cho nhân viên trong cửa hàng.”

Bố cục mỗi cửa hàng đều giống nhau, không có quá nhiều khác biệt, Triệu Lệ Giai tỏ vẻ đã hiểu.

Hết chương 47