Ngô Kình Viễn biết chuyện này sẽ không dễ dàng, tin tức ông Chu cung cấp không nhiều, cho dù có tranh vẽ cũng vô dụng.
Dựa theo những gì ông Chu miêu tả, lúc trước khi ông và em trai chia xa, em trai của ông mới năm tuổi, bây giờ ông Chu đã hơn tám mươi tuổi, em trai ông nhỏ hơn ông mười mấy tuổi, tính ra bây giờ cũng hơn sáu mươi rồi, dáng vẻ sớm đã thay đổi, điều duy nhất có thể xác định, đó là ông Chu nói trên người em trai ông có vết bớt với hình dáng đặc biệt.
“Hơn sáu mươi sắp bảy mươi tuổi?!”
Nghe xong tuổi tác mà Ngô Kình Viễn nói, Lâm Lão Căn há to miệng.
Mọi thứ trong thế giới cổ đại này đều rất lạc hậu, sản lượng lương thực vô cùng thấp, mặc dù sẽ không chết đói, nhưng đa số mọi người cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, lại thêm y học lạc hậu, bệnh tật không cách nào chữa trị, tuổi thọ bình thường của con người không cao, sống đến sáu mươi coi như thọ rồi, bảy mươi tuổi lại càng hiếm hoi.
“Đúng vậy, tuổi tác chừng như vậy, không biết đại thúc có ấn tượng gì không, không tìm được Chu Phúc Hỉ, vậy có tin tức của con cháu hắn cũng được.”
Ngô Kình Viễn cũng ông không quá nhiều hi vọng rằng Chu Phúc Hỉ này còn sống, nhưng có thể tìm được người liên quan đến đối phương cũng được, tóm lại cũng coi như hoàn thành giao phó của ông Chu.
Nói xong, dường như nghĩ đến cái gì, anh lại bồi thêm một câu: “Đúng rồi, Chu Phúc Hỉ là tiểu ca nhi...”
Đây là manh mối quan trọng mà ông Chu cung cấp, lúc ấy nghe thấy ông Chu nói đến từ tiểu ca nhi này, anh còn không hiểu ra sao, sau khi nghe ông Chu giải thích, anh mới được mở mang kiến thức.
Thế giới này là một thế giới cổ đại huyền ảo, hầu hết nền văn minh đều không khác gì cổ đại trong lịch sử, điểm khác biệt duy nhất là thế giới này có ba loại người, theo thứ tự là đàn ông, phụ nữ và tiểu ca nhi.
Đàn ông phụ nữ thì rất dễ hiểu rồi, về phần tiểu ca nhi, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh, bởi vì đây là người có cấu tạo cơ thể bên ngoài không khác gì đàn ông bình thường, nhưng lại có thể sinh con.
Về đặc điểm phân biệt, ngoài việc tiểu ca nhi có nốt ruồi son trên trán ra thì toàn bộ đàn ông nơi này đều cắt tóc ngắn, tiểu ca nhi để tóc dài, rất dễ phân biệt.
Mặc dù vô cùng khó tin, nhưng điều này không thể ngăn cản ý muốn xuyên qua của anh, trùng sinh tận thế anh đều trải qua cả rồi, đàn ông sinh con cũng chẳng có gì kỳ quái.
Huống hồ bản thân anh còn là GAY, đối với anh thế giới này chính là thiên đường, vừa thỏa mãn xu hướng tìиɧ ɖu͙© của anh, lại vừa giải quyết tiếc nuối nam nam không thể sinh con, quả thật là vẹn cả đôi đường!
“Về cái bớt thì ta không biết, nhưng xung quanh trấn Thạch Kiều quả thật có mấy người phù hợp với tuổi tác và giới tính, nhưng tên không phải là Chu Phúc Hỉ...”
Có họ tên, tuổi tác, còn có giới tính và vết bớt, trên cơ bản cũng rất dễ dàng xác định, Lâm Lão Căn dựa vào những tin tức này suy nghĩ một lát, sau đó mới nghiêm túc trả lời.
Tên không khớp không sao cả, lúc trước Chu Phúc Hỉ nhỏ như vậy, không chừng được người ta nhận nuôi đổi tên, tuổi tác giới tính phù hợp, vậy chỉ cần xem có bớt hay không là có thể xác định.
Suy ngẫm một hồi, Ngô Kình Viễn lập tức có quyết định, vội móc nửa xâu tiền đồng trong ngực ra đưa tới trước mặt Lâm Lão Căn.
“Việc này không sao cả, có thể tìm lần lượt từng người, hay là thế này đi, trước tiên đại thúc tốn chút công sức hỏi thăm giúp ta, đây là một chút lòng thành, nếu như có thể tìm được người, ta cho thúc thêm chút phí đi đường, đại thúc xem được không?”
“Được được được, ta trở về lập tức hỏi thăm giúp cậu!”
Việc có thể kiếm ra bạc, ai cũng không từ chối, Lâm Lão Căn vội vàng gật đầu đồng ý.