Chương 19: Náo nhiệt trong thôn (1)

Sở dĩ Ngô Kình Viễn nhanh chóng quyết định chọn Lâm Lão Căn làm việc cho mình, đó là bởi vì có lòng tin.

Cho dù là trước tận thế hay sau tận thế, anh đều từng trải qua không ít chuyện, con người Lâm Lão Căn như thế nào, dăm ba câu là có thể nhìn ra, một người đàn ông thôn quê có thể cất mì sợi vào trong ống trúc mang về nhà, chắc chắn không phải là kẻ dối trá, tìm loại người này làm việc có lẽ hiệu suất không được cao, nhưng lại rất đáng tin.

Được một bát mì Dương Xuân và nửa xâu tiền đồng, Lâm Lão Căn nở nụ cười rạng rỡ, nhét tiền đồng vào trong hầu bao, sau đó lại bắt đầu chủ động hỏi thăm Ngô Kình Viễn xem nghe ngóng được tin tức rồi thì đi đâu tìm anh.

Lần này là hỏi tới Ngô Kình Viễn rồi, đừng nhìn anh nào là ăn mì nào là hào phóng trả trước tiền chạy việc, thật ra trên người anh cũng không có bao nhiêu bạc.

Trong không gian của anh có không ít vàng thỏi, nhưng tạm thời anh không có ý định lấy ra, thể tích của vàng thỏi không nhỏ, tùy tiện lấy ra một khối khoe khoang trong trấn nhỏ này, rất dễ chọc phải phiền toái.

Số bạc duy nhất của anh bây giờ chính là thủ lĩnh thương thuyền tiếp tế và cảm ơn vì những tri thức hàng hải hiện đại của anh, bao gồm cả quần áo trên người này.

Cho nên trước khi kiếm ra bạc, anh không cách nào ở trong quán trọ.

“Có phải tiểu huynh đệ vẫn chưa biết nên ở nơi nào?”

Thấy anh không nói chuyện, Lâm Lão Căn không nhịn được thử thăm dò.

Ở bến đò này, hắn đã gặp không ít người từ bên ngoài tới giống như Ngô Kình Viễn, nhìn cách ăn mặc cũng đoán ra được anh hơi khó khăn.

Đương nhiên, hắn cũng không đoán được tình huống thật sự của Ngô Kình Viễn, chỉ là suy đoán rằng anh vừa nói là tới nơi này tìm người, như vậy trước khi tìm được người anh phải sống ở nơi này, ở quán trọ không rẻ, trông Ngô Kình Viễn không giống người có thể ở quán trọ lâu dài, cho nên sẽ buồn phiền vấn đề nơi ở.

“Đúng vậy đại thúc, ta không quen thuộc nơi này, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên ở lại chỗ nào, ngoài tìm người ra, ta cũng muốn tìm một thôn làng ở nơi này để định cư, chỉ là trước đó ta gặp phải tai nạn trên biển, toàn bộ giấy tờ chứng nhận của quan viên trên người đều rơi vào trong nước, cũng không biết có thể định cư ở nơi này hay không, với lại các thôn làng xung quanh, cũng không biết nơi nào phù hợp...”

Ngô Kình Viễn không chút giấu giếm mà gật đầu, đồng thời thuận miệng nói chuyện mình muốn định cư ra.

Nhân lúc trên thuyền anh cũng đã tìm hiểu vấn đề đăng ký định cư, thống kê nhân khẩu của nơi này không trọn vẹn, quản lý cũng không nghiêm ngặt, nghe nói mười mấy năm trước nước Hạ còn xuất hiện một trận thiên tai hiếm thấy, không ít người trẻ khỏe chết đi, người lao động cường tráng như anh muốn định cư cũng không khó.

Vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lâm Lão Căn, trông thấy sắc mặt đối phương bình thường, không bởi vì anh không có chứng minh thân phận mà lộ vẻ bất thường, trái lại mang theo đồng tình, Ngô Kình Viễn yên tâm hơn rất nhiều.

“Như vậy à, hay là tiểu huynh đệ về thôn ta đi, tạm thời ở trong nhà ta mấy ngày, ta đi hỏi thăm thân thích mà cậu nói, nếu có thể tìm được người, cậu trực tiếp tới nhờ vả thân thích là được, nếu không tìm được, cậu lại nghĩ cách... nhà ta vẫn còn gian phòng, cậu vào nhà ta ở tạm, mỗi ngày cho ta mười, à không, tám văn tiền là được, rẻ hơn ở nhà trọ rất nhiều!”

Đa phần nông dân đều chất phát thật thà, hơn nữa vẻ ngoài anh sáng sủa, khí chất đoan chính, thoạt nhìn không giống người xấu, Lâm Lão Căn không hề nghi ngờ lời anh nói, về chuyện thân phận của anh, còn nhiệt tình giúp anh nghĩ biện pháp, đương nhiên, câu cuối cùng mới là trọng điểm.

“Được, vậy cảm ơn đại thúc.”

Nói hồi lâu, vẫn là muốn kiếm thêm thu nhập cho nhà mình, nhìn vẻ mặt mang theo thấp thỏm không yên đợi anh trả lời của Lâm Lão Căn, Ngô Kình Viễn bật cười gật đầu, trái lại anh cũng không nhìn ra, thoạt nhìn Lâm Lão Căn thật thà, vậy mà cũng có đầu óc làm ăn như vậy.