Chương 16

Dựa vào nhan sắc và cái miệng ngọt ngào của mình, Du Uyển mạnh dạn chặn một chiếc xe, năn nỉ họ chở nàng và tam thúc đi cùng, may mắn thay, người đại thúc lái xe bò làm một người tốt bụng và hào phóng nên đã vui vẻ đồng ý với nàng. Phần còn lại của cuộc hành trình dễ dàng hơn rất nhiều, vào lúc từ biệt, Du Uyển đã mượn một ít thuốc lá cấp thấp từ tam thúc và đưa cho vị đại thúc đó.

Du Gia Tài cười và nói với Du Uyển:

"Vẫn là các cô gái nhỏ của nhà chúng ta đáng yêu khiến người khác yêu mến. Nếu là một người đàn ông như ta yêu cầu quá giang, lại còn mang theo nhiều đồ như vậy, người ta chắc sẽ không để tâm đến đâu, ta còn sợ sẽ đè chết những con gia súc bảo bối của họ. Nhưng mà, lần sau có lẽ sẽ không dám tùy tiện quá giang xe của người lạ, nơi này của chúng ta tuy nhỏ, nhưng vẫn có rất nhiều ăn mày, cô gái nhỏ của chúng ta, vẫn nên đặc biệt cẩn thận.”

Sau khi nghe tam thúc cằn nhằn, Du Uyển miễn cưỡng đồng ý. Kiếp trước của Du Uyển ở thị trấn Dương Khang đã rất quen thuộc, chỉ có hai con phố lớn, nhắm mắt cũng có thể đi ra ngoài, nhưng mà bây giờ so với mười năm sau vẫn có rất nhiều điểm khác nhau, rất nhiều ngôi nhà trông vẫn như chưa từng được cải tạo qua.

Du Uyển đang vội bán đồ, mặc dù nàng biết Bách Hoa Các ở đâu, nhưng nàng chắc chắn rằng nàng không thể đi một mình, vì vậy nàng đã thuyết phục tam thúc của mình đến đó trước. tam thúc biết nàng tiêu hết tiền tiêu vặt nên tự nhiên có chút lo lắng, không trêu chọc nàng mà đi thẳng đến ngã ba phồn hoa nhất.

Cổng Bách Hoa Các được trang trí rất sinh động, hai cánh cổng mở ra hai bên, các gia quyến nữ đến và đi đều ngồi trên kiệu hoặc xe hơi, rất đắt tiền. Thị trấn Dương Khang tuy không lớn nhưng do nằm ở nơi giao nhau của hai Châu, nối liền tây bắc và nội địa, nên giao thông đi lại thuận tiện, giao thương buôn bán phát triển, dân cư đông đúc.

Hôm nay lại là ngày họp chợ, người càng đông hơn. tam thúc không đợi được nữa, muốn ra phố buôn bán ,nên dặn dò Du Uyển ở đây đợi ông ấy, sau khi nhận được sự bảo đảm, lúc này ông ấy mới yên tâm và mạnh dạn đi về con phố phía trước nơi tập trung nhiều người qua lại nhất.

Du Uyển đầu tiên ở trước cửa quan sát một lúc, nhìn thấy một người đàn ông trung niên với bộ dạng thư sinh mặc áo dài đang đứng bên quầy, với khuôn mặt thân thiện, chào hỏi mọi người, đoán rằng danh tính của hắn ta chắc chắn không phải là một cậu bé hay gì đó. Suy nghĩ xong thuật lời nói,lúc này nàng mới đi lên phía trước bắt chuyện, lúc đầu mọi người xem nàng là một tiểu cô nương, mặc bộ quần áo pháp sự giản dị nhất của người nông dân, trên mặt lộ ra một chút lạnh lùng.

Du Uyển cũng không để tâm, ai bảo nhà nàng nghèo, ai bảo nàng còn nhỏ. Nhưng nàng vẫn có cách, tuy rằng hiện tại làn da của nàng không phải rất khỏe mạnh, nhưng là sự trắng trẻo nõn nà hiếm thấy, khuôn mặt nhẵn nhụi căng bóng như ngọc, đến một nốt ruồi cũng không có, tướng mạo có thể được đánh giá như là một tấm biển báo đi đường, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó. Và trước khi ra ngoài, nàng còn đặc biệt bôi một ít dầu dưỡng lên cổ tay, đến bây giờ mùi hương vẫn còn rất thơm.

Nghe nói làn da tốt của nàng là do đồ nàng tự mình làm ra dưỡng mà thành, chủ tiệm có chút lo lắng.

"Sáp thơm này tôi đã bôi lên tay vào buổi sáng trước khi ra ngoài. Sau khi đi bộ hai canh giờ trên đường, mùi vẫn chưa tan. Nguyên liệu là một loại hoa hồng dại độc nhất vô nhị của nhà tôi, thanh thanh nhẹ nhẹ, các cô gái ở nhà tôi đều rất thích, tôi làm ra liền vội vàng chen nhau mà giành lấy, nếu không phải trong nhà thiếu tiền, tôi cũng không muốn bán.”

Chủ tiệm lấy một chút thoa lên mu bàn tay, thoa đều ra, quả nhiên mùi hương ngọt ngào phảng phất, tinh tế và trơn bóng, là hàng hiếm và chất lượng cao. Lại nghe nói Du Uyển thiếu tiền, ông ta cũng cảm động rồi, nhưng không chịu thể hiện ra ngoài mặt, sau rất nhiều lần mặc cả, lúc này mới bằng lòng nhận lấy.