Chương 15: Nam Khang lại khó chịu

Thịt gà của bữa ăn tối, nàng một miếng cũng không ăn, Hồ Hạnh Nương thiên vị thì cứ thiên vị, sẽ có một ngày nàng có thể kiếm được tiền rồi tự mình mua lấy, muốn ăn gì thì mua đó.

“Bởi vì là tôi đã đánh cô sao, cho nên cô đến chạm mặt cũng không muốn chạm mặt.”

“Biết rồi còn hỏi.”

Du Uyển cười lạnh một tiếng, nàng đã quyết định chung sống hòa bình với hắn rồi, nhưng còn người này lại chủ động đến chọc ghẹo nàng, hắn là bị bệnh sao?

Đã đoán được rồi, nhưng nàng chính miêng thừa nhận vẫn khiến người khác cảm thấy khó chịu, Khấu Xung giống như bị ai đó đấm một phát, trong lòng cảm thấy khó chịu, cảm giác khó hiểu này khiến hắn rất khó chịu,

"Tại sao?"

Hắn còn cho rằng ít nhiều gì thì Du Uyển cũng sẽ để ý tới hắn, lúc mắt hắn bị thương, là nàng đã lo lắng và nhất định muốn kêu người nhà đi tìm, việc này không thể chứng minh là nàng để ý tới hắn sao?

“Tôi chia một nửa ngôi nhà của tôi cho anh, hoàn toàn tặng cha tôi cho mẹ anh, không có nghĩa là tôi tiếp nhận các người, không có nghĩa là tôi chính là người một nhà với các người. Khấu Xung, tôi bây giờ vẫn giống như lúc trước không thích anh cũng không thích mẹ của anh, tôi là vì cha của tôi nên mới chứa chấp các người, hi vọng anh có thể hiểu rõ. Sau này, cũng hy vọng anh có thể coi tôi giống như là người ngoài, hai người chúng ta cùng nhau hợp tác, nuôi dưỡng cha của tôi và mẹ của anh đến già. Còn về hai chúng ta, đến đây là chấm dứt, anh tốt nhất là đừng đến chọc ghẹo tôi.”

Sớm đã nói rồi, trưởng bối, oán hắn hận hắn hãm hại đã thành thói quen, cho dù cả đời này buông tha cho hắn, cũng không có nghĩa là muốn như huynh đệ chân chính yêu thương hắn. Giống như một người xa lạ, đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của nàng.

Khấu Xung siết chặt lòng bàn tay, như kim châm từ đầu ngón tay ngứa ran truyền đến, sau đó mới phản ứng lại hiểu được những gì nàng nói. Trong tay hắn cầm một túi bạc vỡ vụn không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách mạnh mẽ, nhưng lại đau như búa bổ.

Số tiền này, hắn vốn định đưa cho nàng dùng vào những lúc cấp bách, còn chưa nghĩ xong phải ăn nói thế nào, lạ bị nàng chặn đứt tất cả con đường ở phía sau.

Du Uyển không nể mặt mà ném Khấu Xung ra khỏi tâm trí, nàng không quan tâm hắn nghĩ gì về nàng, ngay cả khi hắn ghét nàng vì điều đó, nàng cũng không sợ, nàng không phải là người dễ đυ.ng vào. Sáng hôm sau, Khấu Xung trở lại thị trấn,Du Uyển biết tin, nhưng vẫn làm ngơ.

Những ngày này, để lấy lại tất cả hạt cải dầu trong ruộng, Du Gia Hưng hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong ruộng, mặt trời tháng sáu bắt đầu có xu hướng độc hại, khuôn mặt vốn đã đen và vàng của ông càng phơi nắng càng gầy và khô đi trông thấy. Du Uyển nhìn cơ thể gầy gò của cha nàng đã gầy đi rất nhiều, rồi lại nhìn vào chính mình, mặc dù tay chân tuy dài, nhưng cũng gầy gò chỉ có da bọc xương, mặc dù mỗi ngày đều dùng Thương Lan Tiên Lộ, tế bào chết trên da cũng đã được tẩy đi không ít, nhưng nó vẫn không làm cho mảnh đất vốn cằn cỗi trở nên màu mỡ.

Ở tuổi mười ba, ngay cả Du La Y cũng đã bắt đầu phát triển, nhưng ngực của Du Uyển vẫn bằng phẳng,nàng không có cảm giác gì cả. Các tỷ muội bọn họ miêu tả cảm giác,đυ.ng vào một chút là đau đến nghẹt thở, nàng đã trải qua hai kiếp rồi nhưng chưa từng cảm nhận được cảm giác đó, Du Uyển muốn khóc.

Không được, nếu điều này tiếp tục, làm lại từ đầu thì còn có ý nghĩa gì chứ? Du Uyển quyết định đến làm phiền tam thúc của nàng, dù thế nào cũng phải bảo ông ấy dẫn nàng lên thị trấn một chuyến, đem những hộp sáp thơm hoa hồng và sáp thơm hoa mộc lan bán đi.

Không ngờ ,lần này không cần phải năn nỉ, tam thúc vừa nghe ý định này của nàng lập tức đồng ý với nàng:

“Không dễ dàng gì mà làm ra được những đồ vật như thế này, hơn nữa chúng rất tốt, ngày mai ta nhất định sẽ giúp con bán chúng đi. Ngày mai đi, ngày mai ta phải lên thị trấn một chuyến, vừa hay có con đi cùng ta.”

Du Uyển mừng rỡ đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, vội vàng cảm ơn tam thúc, nhưng nàng vẫn còn một câu hỏi:

“Vậy tam thúc có thể giúp con nói với cha con một tiếng được không, có tam thúc đi cùng,là cha con thấy yên tâm nhất.”

Giúp đỡ người khác thì giúp đến cùng, đưa Phật về đến tây thiên, đây là nghĩa vụ mà nhà họ Du không thể từ chối. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, hai thúc cháu mỗi người một việc mang theo đồ vật của mình mà lên đường, đầu tiên đi đường núi hiểm trở nửa canh giờ mới tới đường cái, trên đường có người đánh xe la, xe lừa tới chợ.