Chương 17: Trong nhà cũng đang nói Khấu Xung

Du Uyển đã để mắt đến nó, và ngay từ đầu, con sư tử đã yêu cầu một hai lượng bạc cho một chiếc hộp, cứ như thế để có nhiều chỗ để mặc cả. Quả nhiên, cuối cùng cả chục hộp son dưỡng đều được bán với giá năm trăm tệ một hộp.

Có tiền trong tay, Du Uyển có chút kích động, trước tiên đến cửa hàng bách hóa mua thêm thật nhiều nguyên liệu, mua hai gói bánh ngọt lát Bạch Vân và bánh thịt băm. Biết rằng cha nàng thích ăn bánh kếp hành tây của Lư Nhớ trong thị trấn, nàng đã mua hai mươi cái và đặt chúng vào giỏ. Quan trọng nhất vẫn là thịt, khi vào thị trấn, nàng đã ngửi thấy mùi thơm của giò heo sốt, Du Uyển suy nghĩ một lúc lâu và chọn miếng to nhất, lúc này mới hài lòng mà đi tìm tam thúc.

Lúc này, Du Gia Tài đặt quầy hàng ở một nơi kín đáo trong chợ, ông ấy la hét và giới thiệu với nụ cười luôn nở trên môi và sự nhiệt tình, nhưng vẫn không có nhiều người mua. Du Uyển đi tới xem những đồ vật của tam thúc, khăn tay của phụ nữ, kem và son môi, kim khâu, một số đồ gia dụng như nước sốt, giấm, hẹ và tỏi, khăn lau mồ hôi và thuốc lá của nam giới, suy nghĩ rất chu đáo, nhưng ngược lại lượng khách hàng lại phân tán.

Du Uyển đưa ra lời khuyên cho tam thúc, bán thuốc lá và trầu ở cổng nhà đánh bạc, bán gia vị ở cổng chợ rau và bán khăn tay và phấn má ở đường hoa — điều cuối cùng Du Uyển trình bày rất uyển chuyển, nhưng may mắn thay, tam thúc đã hiểu, ngay lập tức chuyển hướng. Thu hoạch quả nhiên không tệ, một ngày kiếm được năm mươi sáu mươi tệ, so với lúc trước một ngày chỉ kiếm được hai mươi hay ba mươi tệ nhiều hơn rất nhiều.

Du Uyển từ trong giỏ lấy ra một bình rượu,

"Con đã làm phiền tam thúc rất nhiều, còn nợ tam thúc một khoản tiền, bầu rượu này coi như con báo hiếu với tam thúc."

Tam thúc vừa phàn nàn Du Uyển khách sáo, vừa bỏ bầu rượu vào thùng hàng của mình,

"Vẫn là con đầu óc thông minh nhanh nhẹn, sao ta không nghĩ đến việc đến những nơi đó cơ chứ, ta còn tưởng tượng ở chợ sẽ có nhiều người hơn, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn, ta không biết rằng mọi người cũng cần nó.”

Du Uyển đem những hoạt động kinh doanh của nàng ở kiếp trước nói với Tam thúc, tam thúc cũng được coi là đầu óc linh hoạt , Du Uyển vừa nói ra ông ấy liền hiểu ngay lập tức, còn biết rút ra suy luận từ một trường hợp nào đó, càng không cho rằng những lời nói của Du Uyển là lời của những đứa trẻ con nói bừa, ngược lại lại suy nghĩ một cách rất nghiêm túc.

Vừa đi vừa nói, cả hai đều thu được rất nhiều, vui vẻ mà trở về nhà. Du Uyển lấy những thứ nàng đã mua trong thị trấn ra và đút cho Khấu Phù một miếng kem trước, nàng rất vui khi lũ trẻ vây quanh tỷ tỷ, những bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt một ngón tay nàng bằng bàn tay nhỏ bé của mình, còn hôn lên mặt của nàng.Còn chưa kịp hôn lại đứa em nhỏ,Du Uyển cảm thấy xấu hổ vì nàng chưa bao giờ gần gũi với một đứa trẻ như vậy, kiếp trước của nàng không có duyên với những đứa trẻ.

Nàng lấy giò lợn sốt thơm phức ra và đưa cho Hồ Hạnh Nương để thêm vào các món ăn vào buổi tối. Cha thấy nàng thật sự kiếm được nhiều tiền, mua nhiều đồ như vậy nên mừng thay cho nàng:

“Tiền tự mình kiếm được, thì tự mình tiết kiệm, mua vài trâm cài hình hoa gì đó,trong nhà có cha và mẹ hai con, sao có thể để con bận tâm chứ, mua nhiều đồ như vậy để làm gì? Với lại những thứ mà con đã làm trước đó, tiền mà con đã mượn em gái thì mau nhanh chóng trả lại, đặc biệt là Tam thúc của con, đừng lợi dụng gia đình người ta. "

“Tại sao cha lại biết ?”

Nàng mượn tiền của em gái không phải là việc rất bí mật sao?

“Còn không phải là nhị bá nương con nói sao.”

Hồ Hạnh Nương cũng không thích nhà của bác hai ở bên cạnh, hai người phụ nữ một lớn một nhỏ, đúng sai đều có.

"Ta nghĩ cái chân giò lợn sốt này khá to. Chúng ta ăn một nửa trước, nửa còn lại để dành cho ngày mai, ta sẽ thêm ít hành rừng và rau khô vào hầm, và sẽ là một nồi khác."

Hồ Hạnh Nương cầm dĩa một cách vui vẻ.