Chương 9

Hai ông bà chỉ có một người con trai là Lý Tế Hoa, bởi vì sức khỏe của bà cụ không tốt, lại còn sinh Lý Tế Hoa lúc tuổi còn nhỏ, nên sức khoẻ của bà cụ bị tổn thương không ít, sau đó không thể sinh con được nữa.

Tới đời của Lý Tế Hoa thì ông có ba người con trai, con cả là Lý Tế Hoằng, con thứ hai là Lý Tế Viện chỉ kém Lý Tế Hoằng một tuổi, hiện tại anh ấy đang đi lính nên không có ở nhà. Bởi vì sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người con đầu quá gần, Sở Thuý Hoa có chút hoảng, nên đứa út Lý Tế Quốc năm nay mới 10 tuổi, khoảng cách tuổi tác giữa đứa út với hai anh có chút lớn.

Hiện tại trường học không mở cửa nên Lý Tế Quốc hàng ngày cùng gia đình làm việc đồng áng, tuy còn nhỏ nhưng cậu bé có thể kiếm được 5 điểm lao động mỗi ngày.

Doãn Như Nam bế con trở về phòng cùng Lý Tế Hoằng, sau đó nhờ Lý Tế Hoằng mua cho mình một cuốn sách.

"Sau này trường học nhất định sẽ mở cửa lại, ngoài ra kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục. Em muốn ôn tập một chút, sau này em đi học đại học, anh cũng phải đi cùng em.”

Lý Tế Hoằng ngay lập tức từ chối.

"Anh không muốn học những thứ đó đâu!"

Vợ anh muốn học cái gì, anh cũng không phản đối. Nếu cô nhờ anh mua hộ sách thì anh nhất định sẽ mua. Nhưng Lý Tế Hoằng không muốn động vào mấy thứ đó, anh thật sự học không giỏi, nhắc đến việc học hành đầu óc anh liền đau nhức.

“Em muốn học tập chăm chỉ một chút, đợi khi nào kỳ thi đại học được khôi phục, em sẽ đi học đại học. Nếu bây giờ anh không học cùng em, việc vào thành phố sinh sống của chúng ta sẽ khó khăn hơn, chúng ta sẽ phải sống xa nhau đó.“ Doãn Như Nam nói

Sắc mặt của Lý Tế Hồng lại thay đổi.

Anh thực sự không muốn thời gian chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều với Doãn Như Nam.

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lý Tế Hoằng, Doãn Như Nam tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

"Hơn nữa, em thích những người đàn ông có học vấn!"

Lý Tế Hoằng lập tức nhảy dựng lên.

"Học! Anh sẽ học!"

Anh ấy có thể tìm cách giải quyết vấn đề ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng khi nghe vợ mình nói rằng cô ấy thích những người có học vấn, thì anh lập tức trở nên tức giận.

Không! Không thể được!

Anh nhất định phải trở thành người có học vấn nhất.

Anh chắc chắn sẽ là người được vợ yêu thích nhất!

Vì vậy, mỗi ngày khi có thời gian, Doãn Như Nam đều sẽ bắt gặp Lý Tế Hoằng và Lý Tế Quốc đang học bài trong sân. Lý Tế Quốc không muốn học chút nào, cậu bé muốn ra ngoài vui chơi, nhưng lại không thể đi . Đã lên núi sao làm việc rồi, sao lại còn phải học?

Tuy nhiên, trước sự độc tài của anh trai, cậu bé chỉ có thể nghe theo, ở nhà học một cách đàng hoàng.

Nếu anh cả muốn lấy lòng vợ thì tại sao lại phải bắt cậu hy sinh sự tự do của mình chứ?

Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, đành phải đi theo chị dâu học bài, tuy rằng không muốn lắm, nhưng bên cạnh có anh trai, hơn nữa chị dâu lại được mọi người trong nhà yêu quý. Cậu cũng không dám cãi lại chị dâu

Mấy ngày sau, Lý Tế Quốc cảm thấy thật khó khăn khi phải học bài, nhưng nó không dám nói ra những lời đó.



"Thật ra em học rất giỏi, nhưng những thứ khác thì không.”

Khi còn đi học, cô luôn là người đứng đầu trong mọi bài kiểm tra của lớp, nhưng cô không biết chơi piano, cờ vua, thư pháp và hội họa. Vào buổi tối, trong lúc rửa chân, Doãn Như Nam xấu hổ bộc bạch với Lý Tế Hoằng.

Cô cảm thấy nhiều lỗi lầm trước đây mình mắc phải, đều là do cô cái gì cũng không chia sẻ với chồng. Cho nên những sự việc tồi tệ kia mới xảy ra. Vậy nên bây giờ cô muốn bỏ cái thói quen không tốt này.

"Không đâu, vợ anh vốn dĩ đã rất lợi hại rồi.”

Lý Tế Hoằng năm nay 22 tuổi, lớn hơn Doãn Như Nam 5 tuổi.

"Anh có biết không? Rằng em còn có một người chị gái, đáng ra chị ấy mới chính là người anh sẽ lấy"

Doãn Như Nam dè dặt nói.

Lý Tế Hoằng ngẩng đầu nhìn cô vợ nhỏ của mình, dùng bàn tay to lớn xoa bóp chân cho cô.

"Mặc kệ là có đúng hay không, thì người anh cưới là em, em là vợ của anh!”

Vẻ mặt của Lý Tế Hoằng rất nghiêm túc, Doãn Như Nam cắn môi dưới.

“Chị gái em rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ em tuy không muốn chi tiền cho em, nhưng lại rất sẵn lòng bồi dưỡng chị gái em. Chị ấy cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông,nếu anh biết chị gái em xuất sắc như vậy, thì anh có hối hận vì đã cùng em sinh con không? Dù sao chúng ta cũng không có đăng ký kết hôn.”

Doãn Như Nam năm nay mới 17 tuổi, còn chưa đủ tuổi để được giấy đăng ký kết hôn.

Cô không biết kiếp trước Lý Tế Hoằng có gặp được chị gái cô hay không.

Lý Tế Hoằng nhìn Doãn Như Nam, hiện tại trông Doãn Như rất bất an, cùng với sự mặc cảm tự ti mà anh chưa từng thấy trước đây. Dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy một Doãn Như Nam thiếu tự tin như này, kể từ lúc cô tới nhà anh. Lý Tế Hoằng luôn cảm thấy vợ mình không thích nói chuyện, chắc hẳn vì cô ấy là người lạnh lùng, nhưng có vẻ anh đã nghĩ sai về cô rồi.

"Mặc kệ người khác có xuất sắc như thế nào, thì trong mắt anh em vẫn sẽ là người tốt nhất về mọi mặt.”

Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, đôi mắt của Doãn Như Nam dần đỏ hơn, cô đưa tay ôm lấy cổ Lý Tế Hoằng.

Người đàn ông tuy đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, nhưng dáng người anh cao lớn, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.

"Em rất sợ. Thực sự em không phải là người sẽ kết hôn với anh, em sợ một ngày nào đó anh gặp được chị gái của em. Anh sẽ thấy chị ấy tốt hơn em và sẽ yêu chị ấy. Hơn nữa chúng ta lại không có giấy đăng ký kết hôn, cho dù anh có rời đi, em cũng chẳng thể làm gì khác. Thế nhưng mọi người trong nhà đối xử với em rất tốt, chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy. Em rất sợ, sợ một ngày nào đó, cuộc sống hạnh phúc này của em sẽ biến mất.”

Lý Tế Hoằng tay vẫn còn ướt nên không dám ôm lấy Doãn Như Nam.

"Anh không quan tâm là ai trong nhà em phải gả cho anh, dù sao ngày đó khi anh đến đón em. Vừa nhìn thấy em, thì anh đã chắc chắn với lòng mình rằng em sẽ là người mà anh muốn lấy.”

Doãn Như Nam ngây người trước lời thổ lộ của người đàn ông.

Những năm qua, không phải không có người đàn ông nào tiếp cận cô, mà sở dĩ họ tiếp cận cô là vì muốn làm quen với chị gái cô.

“Chỉ là, em lớn lên ở thành phố, anh sợ em coi thường anh chỉ là một kẻ thô lỗ quê mùa. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em chưa bao giờ cho anh một ánh nhìn tốt. Người nên sợ là anh mới đúng, anh sợ em ghét anh, sợ em sẽ rời bỏ anh mà đi.“

Doãn Như Nam lắc đầu.

"Em chưa bao giờ ghét anh, từ khi em sinh ra đến nay chưa có ai đối xử với em cả. Sau khi đến đây, cả nhà anh đều đối xử tốt với em tôi. Tuy lúc đầu em khá sợ hãi, em luốn có cảm giác như mình đã đánh cắp những thứ này. Đúng vậy, em không dám nói mình có chị gái, em cũng không dám nói sở dĩ em đến đây là vì bố mẹ không thích em, không muốn chị gái em phải chịu khổ, em sợ mọi người sẽ biết rằng em thay chị gái gả qua đây, em sợ anh sẽ không chấp nhận điều đó. Em…“

Đôi mắt của Doãn Như Nam đỏ hoe.

Cho nên sau này cô mới làm nhiều chuyện cực đoan như vậy, có những việc lúc đó cô nghĩ không thông, cảm thấy mình đã cướp đi tất cả của chị gái. Về sau khi anh rể chết, chị gái nhìn thấy Lý Tế Hoằng cùng cuộc sống tốt của nhà bọn họ. Doãn Tĩnh Vi liền tìm cô nói rằng, chính cô đã cướp đi cuộc sống vốn dĩ sẽ thuộc về cô ta.

Vốn dĩ cô ta mới là người nên cưới Lý Tế Hoằng.

Sau đó cô bắt đầu sợ hãi.

Cô ép Lý Tế Hoằng ly hôn, sau đó để được bố mẹ khen ngợi, cô như một kẻ ngốc không biết mệt mỏi, làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình đó.

Cô ấy thật ngu ngốc!

Cũng rất tự ti.

Nếu không phải vì sự tự ti đó, cô đã không làm nhiều chuyện sai trái như vậy, khiến hai đứa con của mình cũng như mình không được mẹ yêu thương từ nhỏ.

Lúc đó cô ép Lý Tế Hoằng ly hôn với mình, thầm nghĩ nếu Lý Tế Hoằng không còn liên lạc với nhà họ Doãn bọn họ, thì Lý Tế Hoằng sẽ chỉ thuộc về mình cô, ít nhất anh sẽ không bị Doãn Tĩnh Vi cướp đi. Nhưng cuối cùng lại hại hai đứa con mình không có một gia đình trọn vẹn.

Nhưng đó đều là những điều cô không có được ở kiếp trước, còn ở hiện tại hà tất cô phải lo lắng những thứ đó. Trân trọng những gì trước mắt mới là quan trọng nhất.