Chương 8

Lý Tế Hoa nghe lời gật đầu.

Doãn Như Nam mở to mắt khi nghe tới điều này.

Ở dưới ngôi nhà này còn có một tầng hầm sao?

Lại còn là đồ trang sức cùng vàng bạc?

Vừa rồi ông cụ lấy ra một xấp tiền mặt, cô đã rất sốc rồi. Bây giờ lại nghe nói trong nhà có vàng bạc, châu báu, hàm rượu các thứ, nghĩ tới cũng không dám nghĩ.

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của vợ, Lý Tế Hoằng mỉm cười, sau đó dẫn cô đi ra ngoài, đưa Doãn Như Nam đến phòng ngủ của ông cụ, sau đó sờ sờ dưới giường mấy cái, liền thấy trên tường đá xanh bên cạnh giường của ông cụ, mở ra một cái mật thất, Lý Tế Hoằng cầm đèn pin dẫn Doãn Như Nam đi vào.

"Vợ à, anh nói để em biết, trước đây ông nội chúng ta là một tay thổ phỉ, ông ấy luôn lấy được những thứ tốt mang về nhà đấy.”

Lý Tế Hoằng cười nói, vừa đi vừa khoe khoang.

Đi vào trong hầm, dưới ánh đèn pin cô nhìn thấy ở trong đó có rất nhiều rương gỗ, có vẻ lâu rồi không có ai vào đây dọn dẹp, bụi bặm rất nhiều, chúng còn không được xếp gọn gàng, nằm bãi mỗi chỗ một cái. Lý Tế Hoằng mở một cái rương ra, bên trong là từng khối vàng hình con cá nằm thẳng tắp ngay ngắn.

Doãn Như Nam ngạc nhiên che miệng.

Sao lại có thể nhiều như vậy?

"Ha ha ha, tình hình đất nước sau này cũng sẽ không như bây giờ. Anh hiểu được điều này, chỉ cần đợi mấy năm nữa, mấy cái chính sách kia được nới lỏng hơn, đến lúc đó ba huynh đệ bọn anh sẽ chia nhau số của cải này.”

Lý Tế Hoắng lại khoe khoang về sự giàu có này.

Với số của cải của gia đình này, nếu chính sách trong tương lai thay đổi, thì bọn họ chỉ trong một phút liền trở thành đại phú hào.

Doãn Như Nam thậm chí còn không biết Lý gia lại có nhiều gia sản đến thế. Khi đó cô và nhà họ Lý không cùng quan điểm sống, mặc dù họ bảo vệ và đối xử rất tốt với cô, nhưng họ lại không nói cho cô biết về những thứ này...

Doãn Như Nam đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của Lý Tế Hoằng, khiến anh cảm thấy lâng lâng.

"Lý Tế Hoằng, anh tin em đi, chắc chắn sắp tới sẽ có hạn hán trầm trọng, nhưng với nguồn lực của gia đình chúng ta, hai đứa trẻ chắc chắn sẽ bình an vô sự. Những thứ khác em không sợ, không sợ cực khổ cũng không sợ đói khát, em chỉ sợ hai đứa con sẽ chết đói! Tiểu Nghệ sức khỏe còn chưa tốt, nhưng nếu để bị đói thì làm sao mà tốt hơn được!"

Lúc đầu, cô còn định kiếm tiền thông qua đầu cơ, mặc dù cô không biết mình có thể làm gì.

Có vẻ giờ thì không cần phải suy nghĩ về những việc đó nữa.

Lý Tế Hoằng cười khúc khích.

Vợ đang nắm tay anh, còn quan tâm đến các con nữa…

"Ừm! Anh biết em lo lắng nhất là hai đứa con của chúng ta! Đương nhiên anh cũng biết vợ anh là tốt nhất.”

Tổ tiên của ông nội Lý vốn là thổ phỉ, đến thế hệ của ông nội Lý và Lý Tế Hoa thì đó lại là những năm chiến tranh, ông nội Lý lúc đó là lực lượng chủ chốt trong hàng ngũ chống lại Nhật Bản.

Tuy nhiên, ông ấy chưa bao giờ đồng ý gia nhập quân đội, nhưng vẫn luôn lãnh đạo anh em trong trại quân thổ phỉ của mình chiến đấu chống lại quân Nhật Bản.

Sau này Nhật Bản đầu hàng, ông cụ đã giải tán trại quân thổ phỉ, rồi bén rễ ở Vương gia thôn này. Về sau vì chính sách của nhà nước, trong quá trình khám xét, nhà bọn họ ngoại trừ bị tịch thu hai rương vàng bạc và trang sức lớn, thì không bị gây khó khăn gì nữa, sự an nguy của gia đình coi như được bảo toàn. Vì vốn dĩ gia đình bọn họ cũng không phải những tên thổ phỉ chuyên bắt nạt người dân.

Cả thôn này trước đây đều được trại quân thổ phỉ che chở, hầu như không phải chịu tổn thất về chiến tranh. Cho dù những người này có đến nhà họ Lý tịch thu vàng bạc châu báu thì họ vẫn rất khách khí với gia đình này.

Nhưng những gì tịch thu được chỉ là vỏ bọc mà ông cụ mang ra để che mắt người khác, thật ra ông ấy không có giao hết toàn bộ tài sản của gia đình mình.

Ông cụ tuy là người chính trực, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức giao toàn bộ tài sản của nhà mình ra, nhất là trong cái thời buổi khó khăn như này.

"Trước kia nhà chúng ta giấu rất nhiều ở bên ngoài, sau này lại mang về! Nhìn này!"

Anh nói rồi mở một chiếc rương khác.

Bên trong có đủ các loại trang sức, món nào cũng rất đẹp.

"Trông đẹp quá nhỉ? Chờ sau này có thể đeo chúng, đợi đến khi chúng ta được chia chỗ trang sức này, lúc đó đống này đều cho em đeo nhé.”

Doãn Như Nam nhìn đống trang sức trong rương thích đến không chịu được, không khỏi cầm lên một chiếc vòng tay băng vàng, chiếc vòng tay bằng vàng này chắc phải nặng nửa cân, cầm rất nặng tay và tay nghề cũng rất tinh xảo. Doãn Như Nam đã thích chiếc vòng từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Sau đó đeo nó vào cổ tay của mình.

"Trông thế nào?" Doãn Như Nam vui vẻ hỏi.

Nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của Doãn Như Nam, Lý Tế Hoằng cười tươi rồi gật đầu.

"Đẹp lắm! Vợ anh đúng là đẹp nhất! Sau này anh nhất định sẽ mua chiếc vòng vàng còn to hơn thế này cho em!"

Doãn Như Nam phụt một cái, cười khúc khích.

Doãn Như Nam tháo chiếc vòng tay ra, rồi nhìn những đồ trang sức khác, phụ nữ không ai có thể phản kháng với những thứ này, Doãn Như Nam ngắm nghía xung quanh trước khi miễn cưỡng đi theo Lý Tế Hoằng ra ngoài.

Sau khi ra khỏi hầm, bà nội Lý không biết từ lúc nào đã trở lại phòng ngủ, bà đang ngồi trên giường ôm Lý Phó Nghệ, cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, trông thật đáng yêu.

"Bà nội!"

Doãn Như Nam gọi một tiếng rồi đưa tay ra trêu chọc con gái mình.

Cô bé bây giờ trăng trẻo, mềm mại, trôi qua hai tháng từ một cô bé gầy gò đã biến thành một bánh bao trắng nõn mềm mại, ai nhìn vào cũng muốn cưng nựng cô bé.

Hơn nữa, sức khỏe của cô bé cũng được cải thiện, gần đây có nhiều lúc cô bé đã có thế nằm ngủ một mình, càng ngày càng ngoan.

Doãn Như Nam lớn lên vỗn đã xinh đẹp, tuy Lý Tế Hoằng tuy rằng cao lớn thô kệch như gấu, nhưng chắc chắn ngoại hình như vậy cũng không phải là tệ. Hai đứa trẻ này cũng noi gương cha mẹ trở nên cực kỳ ưa nhìn.

"Ahhh..."

Lý Phó Nghệ a a a kêu to, mặc dù luôn được cả nhà ôm và dỗ dành nhưng cô bé vẫn thích được Doãn Như Nam ôm nhất, đối với Doãn Như Nam thì càng yêu thích gấp bội.

Thấy cô bé đang tìm mẹ, bà cụ liền giao cô bé cho Doãn Như Nam, nhìn thấy Doãn Như Nam ôm con dỗ dành, bà mỉm cười dịu dàng.

"Nhìn thấy chúng chưa? Cháu có thích chúng không?”

Bà già mỉm cười hỏi.

"Có ạ! Cháu rất thích!"

Doãn Như Nam gật đầu thành thật nói, ai mà không yêu thích vàng bạc và trang sức chứ? Vẻ mặt thành thật này khiến bà cụ phải bật cười, sau đó bà gật đầu.

"Không biết các cháu có thấy hay không, bên trong có một cái hộp nhỏ, có hơn chục đôi vòng tay ngọc thượng phẩm được đào từ hang động cổ. Đến lúc đó sẽ chia cho các cháu, vòng ngọc này còn đáng giá hơn vòng vàng gấp ngàn lần.”

Bà cụ mỉm cười nói.

Doãn Như Nam chưa nhìn thấy chiếc hộp đó, nên cô có chút mong chờ.

Sau này cô cũng nghe nói, có một chiếc vòng tay ngọc thượng phẩm được đào từ hang động cổ có thể bán được với giá không hề rẻ, cực kỳ quý giá. Mặc dù cô chưa từng nhìn thấy, nhưng xét theo thần thái trên người của bà cụ, thì cô dám chắc đây thật sự là đồ tốt.

Bà cụ mìm cười.

"Gia đình chúng ta có một mặt dây chuyền ngọc Cửu Long. Chiếc vòng đó là có giá trị nhất, hình như là từ thời nhà Minh, còn được hoàng gia sử dụng đấy. Nhưng nó là vật gia truyền của gia đình chúng ta. Cháu là cháu dâu cả, về sau bà sẽ đưa nó cho cháu, hiện tại thì chiếc vòng đó do mẹ chồng cháu giữ.”

Sở Thúy Hoa vừa thu dọn vừa ngó ra nói.

"Mẹ! Con nghe thấy rồi đó, cái vòng đó con chưa ngắm đủ đâu, bao giờ ngắm đủ con sẽ đưa cho Nam Nam.”

Bà cụ nhìn con dâu với vẻ mặt dịu dàng.

"Con đương nhiên sẽ là người có quyết định rồi, dù thế nào thì mẹ cũng đã giao cho rồi.”

Sở Thúy Hoa cười lớn tiếp tục quét nhà, Doãn Như Nam cũng không nghĩ nhiều, về việc mai sau được chia bao nhiêu tài sản, cô cũng không quan tâm lắm. Tuy cô thích những thứ này, nhưng cô cũng sẽ không thèm muốn đến nỗi nhất định phải có được.