Chương 14: Không thích thì không cần phải mặc đồ cũ của người khác

Lý Tế Hoằng không nghĩ nhiều, anh lại cảm thấy vợ anh ăn uống chẳng ra làm sao cả, ăn ít như mèo. Cho nên khi Ân Nhược Nam nói không ăn thêm được nữa, anh cũng không ngần ngại cầm cái bát uống hai ngụm. Rồi thu dọn bát đĩa đem đi rửa.

Sở Thuý Hoa cùng bà cụ nhìn bọn họ với vẻ mặt vui mừng. Mặc dù họ cảm thấy cho tiểu tử này to khoẻ như vậy, uống canh tẩm bổ của Ân Nhược Nam là lãng phí. Nhưng nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ quan tâm nhau, khiến các bà rất vui.

Biết thương chồng như vậy, thì vợ chồng bọn họ sẽ sống tốt thôi.

Nam nữ sống với nhau, suy cho cùng không phải là để thương xót nhau hay sao? Biết thương nhau, hiểu được khó khăn của nhau thì mới có thể sống tốt được.

Người vợ biết thông cảm cho người chồng ra ngoài làm việc vất vả, thì người chồng cũng phải hiểu rằng việc chăm sóc con cái ở nhà đối với người vợ không hề dễ dàng. Hai người thương yêu nhau, giúp đỡ, thấu hiểu lẫn nhau. Chỉ có như vậy, cuộc sống vợ chồng mới tốt hơn được.

Buổi trưa sau khi mọi người ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi, Sở Thuỷ Hoa vẫn đang bận rộn với chiếc máy may của mình.

Doãn Như Nam muốn đi tới giúp đỡ, nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng nhìn. Sở Thuỷ Hoa nhìn thấy cô đứng một bên học hỏi thì cũng không nói gì, bà lại đạp lên máy may để khâu các mảnh vải lại với nhau.

Đầu tiên bà sẽ may một cái áo khoác trước.

Sau khi nghe Lý Tế Hoằng nói rằng con dâu phải mặc đồ cũ của người khác, thì Sở Thuý Hoa có chút tức giận. Cho nên bà sẽ may cho cô những bộ quần áo thật đẹp, thay hết một loạt đồ cho cô, những bộ quần áo cũ kia mang ra làm lót giày cũng được.

Tuy Sở Thuý Hoa đang nghĩ rất nhiều chuyện ở trong đầu, nhưng cử động bàn tay của bà lại rất nhanh.

Doãn Như Nam không biết may vá, nên khi cô nhìn Sở Thuý Hoa cắt vá những mảnh vải lại với nhau, cô có chút không tưởng tượng được những mảnh vải riêng lẻ lại có thể ghép thành được quần áo.

“Mẹ à, mẹ thật giỏi quá đi~”

Doãn Như Nam bất giác thốt lên, Sở Thuý Hoa rất thích cách con dâu gọi bà là mẹ bằng giọng nói nhẹ nhàng như vậy.

“Cũng dễ thôi, nếu con muốn học, mẹ sẽ dạy con”

Doãn Như Nam gật đầu đi đến gần Sở Thuý Hoa, Sở Thuý Hoa dạy Doãn Như Nam từng chút một, thậm chí còn để cô ngồi vào may thử, mẹ chồng nàng dâu hòa hợp với nhau nồng nhiệt như mẹ con ruột.

Theo sự hướng dẫn của Sở Thuý Hoa, Doãn Như Nam mặc dù làm việc chậm hơn một chút nhưng cô cũng đã may được nốt chiếc khoác mà Sở Thuý Hoa đang may dở. Nhìn cái áo trên tay, Doãn Như Nam cảm thấy rất vui, cô nở một nụ cười thật tươi nhìn mẹ chồng, nụ cười ấy mang theo cảm giác trần đầy thành tựu.

Sở Thuý Hoa cũng cười theo cô.

Dù sao thì con dâu vui thì mẹ cũng vui.

Tối buổi tối, Ân Nhược Nam có bốn bộ đồ lót và một cái áo khoác mới, ngày nay phụ nữ đều mặc loại áo khoác này, áo ngực thì vẫn chưa phổ biến lắm, nên Ân Nhược Nam chưa từng nghĩ sẽ thay cái mới, trước đây đều là mặc lại của Ân Tĩnh Vi.

Bây giờ cô đã có một cái mới, nên cô rất nóng lòng muốn mặc nó vào và xem thử.

Trước đây cô không có quần áo mới để mặc nên bây giờ cho dù đó chỉ là đồ lót, vì nghĩ rằng nó là đồ mới, nên cô rất háo hức, muốn mặc thử ngay lập tức

Lý Tế Hoằng mở cửa đi vào, bắt gặp ngay đúng lúc Ân Nhược Nam đang cởi đồ lót ra, ánh mắt lập tức nhìn thẳng, Ân Nhược Nam thấp giọng hô lên một tiếng, cô có chút giật mình trước sự đi vào phòng đột ngột của anh, sau đó lại nhìn thấy người đàn ông đang nhìn thẳng vào mình… Từng bước tiến về phía mình.

“Anh…Anh muốn làm gì?”

Sở Thuý Hoa đang bế Lý Phó Hành chuẩn bị đưa qua đây, thằng bé đã ngủ say rồi, còn Lý Phó Nghệ thì vẫn đang mơ màng chưa ngủ hẳn, nên muốn mang Lý Phó Hành qua đây trước. Nhưng khi nghe thấy âm thanh thút thít của con dâu, bà có chút sửng sốt liền ngừng bước, lại quay về phòng mình.

Bà là người từng trải, nên đương nhiên biết âm thanh đó là gì.

Có lẽ hai đứa cháu bảo bối đêm nay sẽ phải ngủ với bà rồi.

Sở Thuý Hoa đối với việc phải chăm trẻ con ban đêm đều không có oán giận gì. Bà năm nay mới có 42 tuổi, sinh ra Lý Tế Hoằng khi mới 21 tuổi, nên tính theo tuổi của bà thì bà vẫn đang ở độ tuổi sung sức nhất, sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi phải chăm hai đứa nhỉ. Tất nhiên ở nhiều vùng nông thôn, phụ nữ ở độ tuổi này cũng đã lên chức bà.

Nhưng nhiều người chỉ giả vờ đau ốm và từ chối chăm sóc cháu của mình.

Đối với Sở Thúy Hoa việc chăm sóc hai bảo bối của mình quả thực rất vui vẻ, đây là cháu ruột của bà, tại sao bà lại không vui khi chăm cháu của mình chứ?

Sở Thuý Hoa luôn cho rằng đối xử với trẻ con là phải cho đi tình yêu thương thật lòng, thì mới có thể nhận lại tình yêu thương của con cháu. Bà coi thường những người chỉ gọi con cháu tới chơi khi chúng khoẻ mạnh, còn tới khi có chuyện không hay, thì lại coi chúng như con chó con mèo mà đuổi đi.

Khi còn nhỏ, trẻ con có thể rất thân thiết với người lớn, nhưng khi lớn lên, chúng rất nhạy cảm, chúng sẽ tự nhiên biết được ai mới là người thực sự yêu thương mình.

Vẫn như cũ, ngày hôm sau khi mặt trời lên cao rồi thì Ân Nhược Nam mới tỉnh giấc. Lúc này trời có chút nóng, nên hai đứa nhỏ đang chơi trong phòng, sợ ra ngoài sẽ bị cháy nắng.

Sở Thuý Hoa thì đang may quần áo.

“Mẹ ơi, con có thể giúp gì cho mẹ không?”

Sở Thuý Hoa vẫy tay liên tục.

“Con đi chơi với bọn trẻ đi, mẹ may cho con một ít quần áo, sau đó mẹ sẽ làm cho thằng út một cái túi đeo chéo. Con tìm cho mẹ một bộ quần áo mà con không mặc nữa nhé, để mẹ làm vài đôi giày vải cho con.”

Ân Nhược Nam gật đầu.

Sau đó cô tìm được một ít quần áo, tuy Ân Tĩnh Vi đưa cho cô không ít quần áo, nhưng cô cũng chỉ mặc có vài bộ, hiện tại cô không có điều kiện mua nhiều quần áo mới, nếu không cô cũng sẽ không mặc đống quần áo này.

Trước tiên cô mang những bộ quần áo không mặc đến trước máy may. Sở Thuý Hoa tạm thời để đống quần áo ở đó, hai tay nhanh chóng di chuyển.

Bà nhất định phải may cho con dâu đồ mới từ đầu đến chân.

Kỳ thật ở nông thôn, nhiều đứa trẻ phải mặc lại đồ cũ, cũng đều không thấy khó chịu.

Ngay cả khi người khác cho họ quần áo cũ, họ đều cảm thấy rất biết ơn.

Dù sao cũng là vải, lúc này vải vẫn còn khan hiếm và rất có giá trị.

Nhưng Ân Nhược Nam không thích quần áo mặc quần áo cũ của người khác cho, Sở Thúy Hoa cũng không cảm thấy con dâu mình kiêu ngạo, không thích thì không mặc, nhưng vải thì không thể vứt đi, vải vẫn còn khá tốt. Ngày nay vải hiếm lắm, nên thật tốt khi làm giày bằng những loại vải này. Rất tốt!!!

Nếu Ân Nhược Nam không thích mặc đồ cũ của người khác, thì bà đương nhiên tôn trọng ý kiến của cô, chỉ là quần áo mới thôi sao, dù gì cô bé cũng gọi bà một tiêng mẹ, tại sao lại không thể may cho cô nhiều quần áo mới chứ?

Sở Thuý Hoa vui vẻ nghĩ.

Ân Nhược Nam thấy không giúp được gì nên đi tìm hai đứa nhỏ chơi với chúng, hai đứa nhỏ giờ đã lớn hơn một chút, khi có người lớn chơi cùng chúng sẽ tương tác lại trông rất đáng yêu, khi vui thì cười lớn, đặc biệt khi chơi với người thân trong gia đình.

Bà cụ đang ở một bên đóng đế giày.

Ân Nhược Nam trông thấy hơi lạ, trước đây cô không chú ý đến điều này lắm, cho nên bây giờ nhìn thấy việc đóng đế giày là một công việc mới lạ.

“Để bà nội làm một đôi cho con nhé?”

Bà cụ thấy Ân Nhược Nam đang nhìn đế giày của mình với vẻ mặt mới lạ, rồi cười ha hả nói.

“Đó là một cảm giác tốt đúng không?”

Bà cụ cười lớn.

“Giày ngày nay nhìn có chút không đẹp mắt lắm, ngày xưa giày của chúng ta đều là thêu tay, nhưng nhìn rất đẹp, bây giờ chỉ có thể đi đôi giày màu đen này.”

*Từ chương này trở đi, tên nhân vật "Doãn Như Nam" sẽ đổi thành "Ân Nhược Nam", xin lỗi mọi người vì sai sót này ạ.