Chương 13: Người đàn ông này tiêu tiền quá doạ người

Từ lúc sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Doãn Như Nam đến Cung Tiêu Xã.

Nhắc mới nhớ, kiếp trước và kiếp này Doãn Như Nam rất ít khi ra ngoài, phần lớn đều giành thời gian ở nhà, khi đó ngoài những lúc cô chán nản tiếc nuối cho bản thân, thì sẽ dành thời gian để đọc sách, cho nên bây giờ đi tới Cung Tiêu Xã cô cảm thấy có chút lạ lẫm.

Lý Tế Hoằng nắm tay Doãn Như Nam dắt cô vào quầy bán vải trước.

Mặc dù đã nhiều lần cô đã nói với anh rằng cô không cần mua thêm gì hết, nhưng cứ nghĩ tới vợ mình đang mặc quần áo thừa của người khác, anh liền muốn vung tay mua đồ mới cho vợ mặc.

“Lấy tôi cái màu xanh, vải hoa và vải sợi bông trắng, mỗi loại cho tôi một cái!”

Lý Tế Hoằng càn quét quầy hàng như một tên cướp.

Những người bán hàng có chút không tin được.

Ở thời đại này, các nhân viên bán hàng đều được nhà nước trả lương, bọn họ đều cực kỳ kiêu căng và không có thái độ tốt với khách hàng. Nhưng đối với những vị khách như Lý Tế Hoằng, bọn họ không dám gây rắc rối, nhìn thân hình vạm vỡ của anh, các cô ấy thực sự sợ cái nắm đấm to như cái nồi kia sẽ rơi trúng đầu mình.

“Của hai người hết tổng cộng 53 tệ, 50 thước vải cần một tấm phiếu mua.”

Nhân viên bán hàng vừa tính tiền vừa run rẩy, cô ấy đã làm việc ở Cung Tiêu Xã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô thấy có người mua vải nhiều như thế này.

Lý Tế Hoằng lấy tiền và phiếu vải từ trong chiếc túi quân đội màu xanh của mình, đếm rồi đưa cho nhân viên thu ngân, sau đó dẫn Doãn Như Nam đi mua đồng hồ. Doãn Như Nam liên tục nói rằng cô không cần đồng hồ, dù sao thì một cái đồng hồ ít nhất cũng phải 100 tệ. Lý Tế Hoằng vừa bỏ ra 53 tệ để mua vải rồi, bây giờ lại muốn mua đồng hồ, thật lãng phí.

“Em cứ đi theo anh là được. Anh đưa em đến đây không phải là để mua sắm sao?”

Lý Tế Hoằng coi đây là chuyện bình thường, đi đến quầy bán đồng hồ.

“Anh có đồng hồ cho nữ không?” Lý Tế Hoằng hỏi.

Nhân viên bán bán hàng uể oải ngồi một chỗ rồi trả lời lại.

“Có, mới về hôm qua đấy, có cả kiểu nam lẫn nữ, anh muốn kiểu nào?”

Lý Tế Hoằng suy nghĩ một lúc.

“Tôi muốn mua một cái cho nam, một cái cho nữ, dùng để làm đám cưới, chọn cho chúng tôi một đôi nhé.”

Nhân viên bán hàng nghe thấy Lý Tế Hoằng muốn mua một đôi, thì liền đứng dậy lấy đồng hồ ra. Lúc này đủ loại mẫu mã được lấy ra cho hai người chọn, Lý Tế Hoằng chọn xong thì liền thanh toán đủ 300 tệ cùng với hai phiếu mua cho hai chiếc đồng hồ.

Doãn Như Nam cảm thấy đau lòng không thôi.

300 tệ vào thời điểm này là đủ để một gia đình sống sung túc trong vòng một năm.

Lý Tế Hoằng liền đeo chiếc đồng hồ nam lên tay, sau đó lại đeo chiếc đồng hồ nữ vào tay Doãn Như Nam. Anh rất hài lòng với vẻ ngoài thanh tú của vợ mình khi đeo đồng hồ nữ, sau đó lại dắt Doãn Như Nam đi tiếp, Doãn Như Nam lúc này toàn thân như bị tê liệt.

Cho dù ở kiếp trước, sau này kiếm được tiền, cô vẫn không nỡ tiêu 300 tệ.

Quả thực Doãn Như Nam không ngần ngại tiền bạc khi mua sữa bột và sữa mạch nha, vì đây là đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian gần đây thức ăn của đàn dê không đủ dinh dưỡng như trước, nên sữa của đàn dê không đủ để hai đứa nhỏ ăn, cho sữa bột luôn phải được ưu tiên mua đủ.

Cô biết hiện tại Lý Tế Hoằng có rất nhiều tiền, nhưng dù ở kiếp trước hay kiếp này, Doãn Như Nam vẫn muốn sống tiết kiệm một chút, cô thực sự không đành lòng nhìn anh tiêu tiền hoang phí như vậy.

Lý Tế Hoằng mua một ít bánh kẹo linh tinh, sau đó đi mua gạo và mì, rồi dẫn Doãn Như Nam đi mua xe đạp.

“Đừng mua nữa, Lý Tế Hoằng, chúng ta tiêu gần 800 rồi, đừng mua nữa!”

Loanh quanh ở đây chưa đến 2 tiếng, đã tiêu hết 800 tệ rồi, không thể hoang phí như vậy được.

“Không sao, em đừng lo! Đi thôi! Mua xong xe đạp chúng ta sẽ đi về.”

Khi đến chỗ bán xe đạp, Lý Tế Hoằng chọn một chiếc xe đạp cho nữ, giá 180 tệ, Doãn Như Nam liền cảm thấy tim mình như rỉ máu, xót tiền quá đi, làm sao người đàn ông này có thể tiêu tiền hoang phí như vậy?

Đi ra ngoài một chuyến đã tiêu hết 1000 tệ rồi.

Mua sắm xong, Lý Tế Hoằng mang đống đồ mua được chất ở ghế sau, thậm chí còn để một ít vào xe của Doãn Như Nam.

“Vợ à, em đi được xe đạp không?”

Lý Tế Hoằng lúc này mới lo lắng hỏi.

Doãn Như Nam gật đầu.

“Có, chỉ là đã lâu em không có đạp xe, chỉ cần anh để ý em một chút là được, em sợ ngã xe lắm.”

Doãn Như Nam vẫn là sợ đau đi.

Lý Tế Hoằng vội vàng gật đầu, liên tục hứa sẽ chú ý không để Doãn Như Nam đi một mình.

“Được, được. Anh sẽ để ý em.”

Tuy đã lâu không đạp xe, nhưng Doãn Như Nam vẫn còn chút kỹ năng, cho nên sau khi đạp xe loạng choạng khoảng 50m, cô mới có thể hoàn toàn làm chủ được tay lái. Lý Tế Hoằng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đạp xe đuổi theo.

Thân hình cao to của anh đạp xe chầm chậm đi theo Doãn Như Nam.

“Vợ à, đến lúc em đi làm, chỉ cần có thời gian thì anh sẽ đi đón em.“

Lý Tế Hoằng hứa với cô.

Doãn Như Nam vui vẻ đồng ý.

“Vâng.”

Nhìn thấy nụ cười của vợ, Lý Tế Hoằng liền cảm thấy vui vẻ, đúng là không có gì đẹp hơn nụ cười của vợ mình.

Lúc hai người về đến nhà còn chưa tới giữa trưa, Doãn Như Nam đi tìm hai đứa nhỏ trước, rời nhà có mấy tiếng thôi, mà cô đã nhớ hai đứa nhóc này rồi. Hiện tại Lý Phó Nghệ đã tỉnh, cô liền tiến tới bế cô bé lên, thấy mẹ tới Lý Phó Nghệ nở một nụ cười ngọt ngào, đáng yêu không chịu được.

Doãn Như Nam mềm nhũn trước nụ cười của con gái, liền bế cô bé lên thơm lấy thơm để vào mặt cô bé.

Sở Thuý Hoa đi tới, dỡ mấy tấm vải ra.

“Mẹ đang định may một ít quần áo cho Nam Nam. Chỗ vải này chắc hẳn đủ dùng, mẹ sẽ may quần áo cho Nam Nam theo những mẫu ở thành phố nhé. Lão đại, mày mua nhiều vải sợi bông quá, vừa hay có thể làm vài cái áo khoác ngoài.

Sở Thuý Hoa cầm tấm vải rồi ngẫm nghĩ một lúc.

Mùa hè mặc áo khoác vải sợi bông thấm hút mồ hôi rất tốt.

Ở nhà có một cái máy may, Sở Thúy Hoa lấy số đo của Doãn Như Nam, rồi bắt tay vào làm luôn.

Bây giờ vải cũng có tận mấy màu liền nên bà cũng không lo lắng lắm, Sở Thuý Hoa định may kiểu dáng khác biệt với những bộ quần áo ở nông thôn một chút, dù là cải tiến hơn nhưng về cơ bản vẫn là giống nhau, kiểu dáng quần áo ở thành phố nhìn đẹp hơn nhưng cũng không có gì khác biệt lắm.

Nói chuyện một hồi thì cũng đến giờ cơm trưa, hôm nay Ân Nhược Nam vẫn như mọi khi, cô ăn một lúc là đã thấy no, chỉ còn lại bát canh, nhưng cô không thể ăn được nữa, nghĩ đến Lý Tế Hoằng chiều còn phải làm việc vất vả, nên cô lại nhờ anh uống canh giúp.