Chương 44: Nhất kiến chung tình

Ba ngày sau,

"Tam vương gia, chỉ cần ngài có thể làm thái tử yêu ta, ta sẽ gọi ngài một tiếng "cha", lập tức trở về nhận tổ quy tông. Nếu như ngài làm không được, mời đừng làm phiền tiểu nữ."

"Y nhi, chuyện gì ta cũng có thể vì ngươi làm, duy chuyện này là không thể a. Huyền nhi nói cho cùng cũng đã lập gia thất. Ngươi cớ gì phải muốn hắn lấy ngươi?"

Tử Vân nhíu mày bực dộc nói.

Lam Y Mộng không nói chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài mà hồi tưởng lại chuyện hai hôm trước.

"Y nhi, đây là Giang Nam, ngươi thích chứ." Tử Vân mỉm cười nhìn Lam Y Mộng đang đứng cạnh mình nói.

Lam Y Mộng vẻ mặt lạnh lùng không để Tử Vân, vốn từ nhỏ đã thích trúc, nếu như không phải nàng nghe nói nơi này có tử trúc lâm đẹp nhất thiên hạ, nàng cũng sẽ không đồng ý đi cùng với người này.

"Y nhi, nơi này có " Thiện Lai khách điếm" nổi tiếng, món ăn Giang Nam ở đây tuyệt đối là ngon nhất. Tử Vân không để ý tới thái độ lạnh nhạt của Y Mộng vẫn cười nói vui vẻ.

Lam Y Mộng cũng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, đi theo Tử Vân. Tam vương gia mấy tháng nay không ít thì nhiều cũng lý giải được cá tính của Y Mộng. Ôn hoà mỉm cười đi về phía trước.

Bởi vì lần này, Tử Vân cùng Lam Y Mộng đi một mình nên tất cả đều là do Tử Vân sắp xếp.

"Y nhi, đến rồi a. Mau vào thôi." Trước mặt hai người, là một tửu lâu tấp nập người, tửu lâu sang trọng nhưng không mất đi vẻ quý phái, những người đến nơi này không phải công tôn quý tộc, cũng là quan lại, mỗi người đều ăn mặc sang trọng.

Hai người Tử Vân bước vào, một thị nữ đã đến chào hỏi, Y Mộng thầm than, quả nhiên khác biệt, ngay cả thị nữ cũng có khí chất như vậy.

"Hai vị, xin hỏi dùng cơm hay trọ" thị nữ cung kính nói.

"Lấy ta hai phòng thượng hạng" Tử Vân bình tĩnh ra lệnh.

Thị nữ cung kính xưng "dạ" sau đó dẫn hai người lên lầu. Hai người vừa bước lên đến bậc thang đầu tiên thì bị người gọi lại.

"Tam thúc, người cũng đến đây sao?" Tử Huyền nhanh chân đi đến chỗ Tử Vân đang đứng mỉm cười.

Lam Y Mộng sửng sốt nhìn người đang đứng trước mặt, khí chất phiêu dật, phóng khoáng, làn da trắng đến mức nữ nhân như nàng cũng phải ghen tị, gương mặt tuấn mỹ, mắt sáng hữu thần, mi thanh mục tú. Tim phút chốc đập nhanh như hươu chạy.

"Ha hả, Huyền nhi, ngươi cùng Y Tình đến đây du ngoạn sao?" Tử Vân cũng hơi bất ngờ về sự có mặt của Tử Huyền, xong chợt nhớ ra việc Tử Huyền thành thân, mỉm cười hỏi.

"Ân, con tính mua chút thức ăn ở đây. Nàng ấy đang cùng Nguyệt Như tỷ đi mua sắm." Tử Huyền mỉm cười hạnh phúc.

Thì ra người này chính là người đã cứu mình, thái tử điện hạ. Hắn cũng là người ngày hôm qua cùng thiên kim của Dạ thừa tướng thành hôn. Tim, giống như bị đao cứa thành từng khúc, đau đớn không thể tả.

Tử Vân nhìn qua, thấy mặt Lam Y Mộng trắng bệch, hắn lập tức khẩn trương hỏi nàng bị làm sao.

Y Mộng không trả lời, mắt chăm chăm nhìn Tử Huyền. Tử Huyền thấy nàng nhìn mình như vậy có chút xấu hổ nói "tam thúc, Huyền nhi đi trước, tạm biệt thúc."

Không chờ Tử Vân trả lời, Tử Huyền đã vội vã rời đi. Y Mộng ngẩn ngơ dõi theo đến lúc Tử Huyền khuất bóng.

Tử Vân thấy Tử Huyền rời đi, xoay người nhìn Lam Y Mộng một chút, thấy sắc mặt nàng đã đỡ hơn, mới thoáng yên tâm một chút.

Lam Y Mộng tay nắm chặt, trong lòng âm thầm thề nhất định phải có được Tử Huyền.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Y Tình, muội xem, cây trâm này rất đẹp a." Nguyệt Như cầm trâm lên đưa cho Dạ Y Tình.

"Vị cô nương này, ngài rất biết chọn a. Chiếc trâm được làm từ loại vàng tốt nhất, bên trên lại khảm hồng ngọc quý hiếm. Nếu hai vị thích, bổn tiệm sẽ giảm giá cho hai vị." Chủ tiệm sốt sắn giới thiệu cho hai người Y Tình.

Dạ Y Tình cầm trâm lên, sờ mặt ngọc mát lạnh, cảm thấy yêu thích không, mỉm cười định hỏi giá thì phía sau đã có tiếng hô lên "cây trâm này ta mua."

Nguyệt Như nhíu mày, người này cũng quá thất lễ, chiếc trâm rõ ràng hai nàng chọn trước.

Người kia bước đến, là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng ánh mắt ác liệt, vừa nhìn đã biết là nữ nhân chua ngoa, đanh đá.

"Cây trâm này ta mua định rồi, các ngươi lựa thứ khác đi." Nữ nhân kia hống hách nói.

Dạ Y Tình cũng không chấp nhất, thả cây trâm xuống, đứng lên kéo tay Nguyệt Như tính đi. Nhưng mà lại bị Nguyệt Như kéo lại, Nguyệt Như khi nãy để ý biểu tình của Dạ Y Tình, tự nhiên biết nàng thích cây trâm này.

"Y Tình, cây trâm này là chúng ta đến trước chọn lấy, nàng có quyền gì mà dám lấy ."

Nữ nhân kia hung tợn trợn mắt với Nguyệt Như. Nguyệt Như không để ý tới nàng, cầm trâm, đặt lên tay Dạ Y Tình nói "chủ quán, trâm này chúng ta mua."