Chương 45: Xử án

Nữ nhân kia giựt chiếc trâm nói "cái ngươi là thân phận gì mà dám giành đồ của bổn tiểu thư? Nói cho các ngươi biết tại Giang Nam này, bổn tiểu thư muốn là phải có được, nếu không...đừng trách bản tiểu thư vô tình."

Lão bản tự nhiên biết thân phận của nàng ta, có lòng tốt nhắc nhở hai người "hai vị nương, ta khuyên hai người hay là bỏ đi, nàng ta chính là nữ nhi của lại bộ thượng thư, ngay cả quan phủ đại nhân cũng phải nể nàng ba phần."

Nguyệt Như nhân lúc nữ nhân kia không để ý, lấy cây trâm trên tay nàng, cười nhạt "chiếc trâm này ta nhất định phải có, ngươi có thể làm gì chúng ta sao?"

Dạ Y Tình đứng một bên nghe rõ ràng từng lời một, trong lòng cũng muốn dạy cho vị tiểu thư hống hách này một bài học, cho nên tùy ý Nguyệt Như.

Nữ nhân kia lần đầu tiên bị người khác trái lời, trong lòng giận dữ quát "tiện nhân hai người, muốn chết, người đâu..."

"Chát" nữ nhân kia chưa kịp nói hết đã bị một cái bạt tai chặn lại.

"Trước giờ ta chưa từng đánh nữ nhân, ngươi là người đầu tiên chọc giận ta" Vân Anh mặt âm trầm, giằng từng tiếng nói.

Nói xong, nàng mau chóng đến chỗ hai người Nguyện Như đang đứng, nhìn từ trên xuống dưới, kiểm tra xem hai người có bị thương ở đâu không. Thấy hai người không bị gì nàng mới yên tâm một chút, nghe Nguyệt Như kể rõ đầu đuôi thì nhìn sang nữ nhân đang ngồi ôm má khóc lóc, ánh mắt lăng lệ.

Nguyệt Như mỉm cười cầm trâm đưa bạc cho chủ quán nói "lão bản cái này ta mua."

Nữ nhân ánh mắt oán độc nhìn ba người, bởi vì hôm nay lén cha rời nhà cho nên chỉ mang theo Thúy nhi đi, mà bây giờ Thúy nhi đã chạy về báo nguy, cho nên nàng phải nhẫn. Những kẻ này, nàng muốn chúng sống không bằng chết.

Vân Anh nhìn ả, tự nhiên biết ả suy nghĩ gì, chỉ cười lạnh một tiếng sau đó xách đồ đi theo hai người Dạ Y Tình ra khỏi tiệm.

"Như nhi, Y Tình, hai người không sao chứ" Vân Anh trở lại dáng vẻ ôn hoà thường ngày hỏi.

Dạ Y Tình lắc đầu nói không sao, Nguyệt Như lại nghiêm mặt nói "ngươi vì sao lâu vậy a, không phải đem đồ về thôi sao? Hay là...ngươi đi đâu đó chơi?"

"Oan uổng lão bà, ta rõ ràng đã đem đồ về, nhưng tại Vương thúc bọn họ cứ quấn quýt đòi ta mua nữ nhi hồng về cho nên mới lâu vậy a" Vân Anh trong vội vàng giải thích.

"Hừ, tạm tin ngươi, lát về ta hỏi Vương thúc bọn họ nếu không phải. Hừ, hậu quả tự biết."

Vân Anh mỉm cười lấy lòng "tất nhiên rồi lão bà đại nhân."

Dạ Y Tình nhìn hai người thì phì cười, trong lòng lại nhớ đến người kia. Mong mau mau trở về gặp hắn.

Ba người đang cười nói vui vẻ thì bị một đám quan binh chặn lại, một tên trung niên nam tử có vẻ là thủ lĩnh bước lên nói "ba vị, các vị bị kiện hành hùng người khác, tại hạ phụng lệnh của tri huyện đại nhân, áp giải các vị về quy án.

Vân Anh trong cười nhạt, bình tĩnh nói "hảo"

Ba người đi vào công đường đã thấy một tên quan huyện mập mạp đang cúi đầu đầu, vẻ mặt nịnh nọt với nữ nhân gây sự khi nãy. Nữ nhân kia vừa nhìn thấy ba người đã kiêu ngạo mỉm cười "Trương đại nhân, kẻ bị tội đã đến."

Tên tri huyện nghe vậy liền quay đầu, hắn mê đắm nhìn hai người Dạ Y Tình cùng Tiêu Nguyệt Như không chớp mắt, Lăng Vân Anh đứng kế bên thấy hắn dùng ánh mắt dâʍ đãиɠ nhìn hai người thì lửa giận bùng lên, sát khí ẩn hiện.

Nữ nhân kia thấy tên tri huyện bị câu hồn thì hừ lạnh một tiếng nói "Trương đại nhân, ta nghĩ đã đến lúc nên xử án."

Tên tri huyện hồi thần, đối với ả cười ngượng ngùng, sau đó đi đến bàn ngồi xuống nói "thăng đường"

"Ba người các ngươi to gan, giữa ban ngày ban mặt hành hung nữ nhi của Hoàng thượng thư đáng bị tội gì?"

"Hỗn xược sao không quỳ?" tên tri huyện tức giận, nhìn ba người Vân Anh nói.

Lăng Vân Anh nheo mắt nhìn hắn, khí thế quân nhân phút chốc bộc phát "ngươi muốn chúng ta quỳ trước mặt ngươi?"

Trương tri huyện sợ xanh mặt, khí thế của Vân Anh khiến hắn lạnh sống lưng "ngươi...ngươi...to gan..dám...hù bổn quan à."

Hoàng tiểu thư tức giận quát "còn không mau định tội chúng."

Trương đại nhân liên tục nói "dạ, dạ" sau đó nói "các ngươi hành hung người khác, coi thường pháp luật, bổn quan tuyên án, đánh 100 hèo, xung quân biên ải."

Nữ nhân kia nghe xong, trong lòng rất gật gù khen tốt.

Ba người Vân Anh vẫn bình tĩnh nhàn nhạt nhìn hắn, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới mình.

Thấy thái độ của ba người, tên tri huyện càng nổi giận bảo người đè họ xuống. Mấy tên nha sai tuân lệnh, định đè họ xuống, nhưng chưa kịp đυ.ng tất cả đã bị đánh văng ra xa.

"Hừ, nho nhỏ tri huyện dám trước mặt chúng ta làm càn." Vân Anh hừ lạnh nói.

"Điêu...điêu..dân to gan, dám đánh quan sai." Trương tri huyện sợ hãi nhưng vẫn cố làm ra vẻ.

"Ngươi mới là kẻ to gan" Tử Huyền không biết từ lúc nào đã đến công đường, mặt âm trầm chứng tỏ nàng đang tức giận.

"Ngươi là kẻ nào, dám xông vào công đường" Trương tri phủ tức giận nói.

Tử Huyền hừ lạnh, mắt sắc nhìn tri huyện "một là ngươi thả người, hai là ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế gian này. Chọn đi."