Không qua mấy ngày, Tử Huyền cùng Diệp Lâm khởi hành, lên đường đi đến đất phong của Tề vương gia Diên Lạc Tề, cũng chính là nhị hoàng thúc của Mạc Vi.
Bởi vì chuyện tra muối lậu quan hệ trọng đại, hai người cũng không phô trương chỉ mang hơn mười người đi theo. Diệp Lâm tuy đối với Diên Mạc Vi một mảnh cuồng si, đối với Tử Huyền hận không thể khiến nàng chết nhưng hắn cũng là người biết phân nặng nhẹ. Tuy rằng trên đường đi đối với Tử Huyền không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không có làm khó dễ.
Một đường an bình đến Trung Châu, vốn chuẩn bị vào thành thì lại bị ngăn lại. Hai tên lính giữ thành vẻ mặt hung ác cầm giáo chặn lại không cho đoàn người Tử Huyền vào thành.
Diệp Lâm nhíu mày, hắn không nghĩ tới chính mình lại bị chặn lại, hắn tiến lên một bước dự định làm rõ thân phận của chính mình nhưng bị Tử Huyền cản lại.
"Diệp tướng quân, ta có chuyện muốn nói với ngài." Không đợi Diệp Lâm kịp tức giận, Tử Huyền đã mở miệng nói.
Diệp Lâm khó chịu nhìn nàng, nhưng cũng theo Tử Huyền đến một góc không người, sau đó âm trầm nói "phò mã gia mời nói."
"Diệp tướng quân, ta sợ nếu chúng ta cứ như vậy hiên ngang vào thành, thì một chữ cũng không tra được." Tử Huyền bộ dạng thản nhiên, đối với Diệp Lâm khó chịu nàng sớm đã miễn dịch.
Diệp Lâm nhíu mày, hắn không phải ngu xuẩn, tự nhiên nghe hiểu lời Tử Huyền nói. Muốn điều tra tham quan ô lại, dùng cách quang minh chính đại mà tra thì cho dù xuống mồ cũng tra không ra cái gì quỷ dị.
Huống hồ chi người bọn họ tra là vương gia, chỉ với thân phận hoàng tộc của hắn cũng đủ đè chết bọn họ. Hoàng thượng chỉ ra lệnh tra muối lậu sự việc, lại chưa hề đá động đến các vương gia, cho dù chứng cứ là nhằm vào các vị vương gia, nhưng hoàng thượng một chữ cũng không nhắc đến bọn họ. Rất rõ ràng hoàng thượng đây là kiêng kỵ bọn họ trong tay binh quyền. Nếu hoàng thượng không có lệnh, thân làm thần tử bọn họ cũng không có quyền lợi khám xét phủ vương gia, càng đừng nói là tìm ra chứng cứ.
Diệp Lâm hiện tại nghĩ tới điều này liền đau đầu, ra trận đánh giặc thì hắn am hiểu, còn mấy loại âm mưu, dương mưu trong triều đình nghĩ thôi hắn cũng đã đau đầu rồi. Huống hồ chi hắn lờ mờ đoán ra hoàng đế muốn diệt trừ đại vương gia.
"Vậy theo ý phò mã gia chúng ta hiện tại phải làm thế nào" Diệp Lâm phối hợp cũng không ngoài dự kiến của Tử Huyền. Dù sao thời gian gần đây tiếp xúc với vị tướng quân này, nàng cũng hiểu một ít tính cách của hắn. Có thể coi như một người chính trực, không phải hạng tiểu nhân nham hiểm. Nếu không phải ở lập trường khác nhau, Tử Huyền cũng muốn cùng hắn kết giao.
"Diệp tướng quân, ta muốn cùng ngài nội ứng ngoại hợp, dương đông kích tây."
Tử Huyền vừa nói, Diệp Lâm lập tức hiểu ý nàng, một người ngoài sáng hấp dẫn sự chú ý của Tề vương gia, một người trong tối truy tìm chứng cứ, cách này không thể tuyệt hơn, cho nên hắn quyết định nghe lời Tử Huyền, hắn một người sẽ quang minh chính đại vào thành, còn Tử Huyền sẽ giả dạng để vào.
"Trước đây ta có duyên gặp gỡ Tề vương gia vài lần cũng xem như là quen biết. Như vậy nhiệm vụ gặp gỡ Tề vương gia cứ giao cho ta đi, còn lại kính nhờ phò mã gia." Diệp Lâm chán ghét Tử Huyền không sai, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn bội phục trí tuệ của nàng.
Diệp Lâm đem một người đi đến cổng thành, đem thân phận của mình nói cho lính gác, hai tên lính gác lập tức nở nụ cười ân cần thỉnh hắn vào thành.
Tử Huyền dẫn theo mười người, giả dạng thành thương nhân muốn vào thành đàm chuyện làm ăn, sau đó đút lót cho hai tên lính một ít tiền, bọn hắn liền cho nàng vào thành.
Bên trong vô cùng nhộn nhịp, người qua lại tấp nập, Tử Huyền chọn một khách điếm bình dân, sau đó bắt đầu cho người theo dõi động tĩnh của Tề vương phủ.
Diệp Lâm một đường nhiều người tiếp đón vào bên trong Tề vương phủ. Tề vương phủ tài phú quả thật chỉ thua hoàng cung. Trước vương phủ, là hai con lân sư được điêu khắc tinh tế. Ba chữ "Tề vương phủ" sáng chói, nét bút hoàn mỹ toát ra thần thái của từng chữ, xem ra là xuất phát từ tay danh gia. Đi vào bên trong, to lớn vương phủ trồng rất nhiều hoa, nghe nói là do vương phi quá cố khoé tay chăm sóc.
"Haha, Diệp tướng quân đến thăm, thật vinh hạnh cho Tề phủ." Một âm thanh đầy từ tính từ bên trong truyền ra, tiếp sau là một bóng dáng cao gầy xuất hiện. Trước mặt Diệp Lâm là một trung niên nam tử mỉm cười hoà nhã.
"Diệp Lâm tham kiến Tề vương gia."
"Ai..Diệp tướng quân đừng nên đa lễ, xem giao tình của bổn vương cùng ngài, ngài như vậy khách khí là không nể mặt bổn vương a." Diên Lạc Tề như cũ hoà nhã mỉm cười mời Diệp Lâm vào trong.
"Thần không dám" Diệp Lâm cũng mỉm cười cung kính đi sau Tề vương gia, hai người đi vào đại sảnh. Diên Lạc Tề đi đến chủ toạ ngồi xuống, mà Diệp tướng quân thân là thần tử, tất nhiên là ngồi bên dưới hắn.
Hai người vừa ngồi xuống lập tức có hạ nhân lục tục mang trà, bánh lên.
Diên Lạc Tề nhấp một ngụm trà sau đó cười nói "Diệp tướng quân, bổn vương là người không thích nói vòng vo, chẳng hay ngài đến thăm ta là có chuyện gì?"
"Vương gia quả nhiên sảng khoái, Diệp Lâm cũng không giấu diếm. Nói ra cũng có chút xấu hổ, vương gia ngài cũng biết hạ quan đối với trưởng công chúa điện hạ một mảnh cuồng si, cho dù nàng hiện tại là vợ người nhưng thần vẫn chưa thể buông xuống được. Mà phụ thân của hạ thần lại luôn thúc ép thần thành thân, hoàng thượng chưa hạ lệnh xuất chinh, thần không cách nào mượn cớ đi biên cương đánh giặc để trốn tránh. Nên thần chỉ đành khụ...bỏ trốn." Nói tới đây, Diệp Lâm mặt cũng có chút đỏ, dù sao tới lý do này cho dù là người nào cũng không khỏi có chút xấu hổ.
"Bỏ trốn?" Tề vương gia nhướng mày thú vị nhìn thấy. Việc Diệp lão tướng quân ép hôn hắn cũng có nghe qua, vị này tướng quân quả thật rất hiếu thảo, nhưng chuyện hắn chạy trốn đến nơi này khiến hắn rất nghi hoặc.
"Khục...vương gia, nếu hạ thần bỏ trốn đến nơi khác phụ thân nhất định sẽ tìm ra, cho nên chỉ đành nói dối phụ thân là có công vụ triều đình đến vương gia nơi này tá túc, xin vương gia đừng trách." Diệp Lâm ngượng ngùng nói.
"Diệp tướng quân tuổi trẻ tài cao, lại chưa có hôn phối tự nhiên là mơ ước của nhiều vị cô nương. Thật đáng tiếc bổn vương không có nữ nhi, nếu không cũng muốn đem nàng gả cho Diệp tướng quân." Diên Lạc Tề mỉm cười khen ngợi Diệp Lâm.
"Vương gia quá lời, thần hiện tại chỉ muốn một lòng phò trợ quốc gia ngày một hưng thịnh, chưa có ý định nghĩ đến tư tình nhi nữ" Diệp Lâm khéo léo trả lời, hai người vui vẻ trò chuyện đến tối. Sau đó Tề vương mở tiệc đón tiếp Diệp Lâm.
Ám vệ đại khái quan sát động tĩnh của Tề vương phủ, sau đó phái người trở về báo tin cho Tử Huyền.
Tử Huyền sớm đã chờ sẵn trong phòng, nghe xong ám vệ bẩm báo chỉ gật đầu rồi ra lệnh bọn họ tiếp tục giám sát Tề vương phủ.
Ám vệ vừa đi không lâu, từ cửa sổ một bóng đen xuất hiện. Lôi Vũ trên tay cầm một sấp giấy cung kính đưa cho Tử Huyền "chủ tử, thuộc hạ mấy ngày vừa qua đã tìm hiểu việc mua bán trong thành. Phát hiện có thế lực lũng đoạn công việc mua bán của các thương nhân trong thành. Thế nhưng việc bán muối lại rất gọn gàng ngăn nắp, đều xuất phát từ chỗ quan tri phủ, hoàn toàn không có chút sơ hở."
Tử Huyền lạnh nhạt gật đầu cầm lấy xấp giấy trên tay Lôi Vũ sau đó mở miệng "bên kia có hay không tin tức?"
"Hồi chủ tử, vẫn án binh bất động" Lôi Vũ nhanh chóng hồi đáp câu hỏi của Tử Huyền.
Tử Huyền gật đầu, đem xấp giấy đọc lướt qua một lần, biểu tình vẫn như cũ bình tĩnh, thế nhưng người tinh ý sẽ phát hiện của nàng khoé môi cong lên một độ cong nho nhỏ, đáy mắt nhưng tràn đầy lạnh lùng, nàng cầm lấy ba tờ giấy cuối cùng đưa cho Lôi Vũ, ý bảo hắn đọc.
Lôi Vũ đọc qua nội dung trong đó, cảm thấy không có gì bất thường nhíu mày khó hiểu nhìn Tử Huyền.
"Ngươi không thấy gì lạ trong đó sao?" Tử Huyền ôn tồn hỏi.
Nhìn thấy hắn lắc đầu nàng liền cười "nhìn qua cảm thấy ba người này thật bình thường có đúng không? Nhưng bởi vì quá mức bình thường mới biến thành nhược điểm trí mạng của bọn họ. Ngươi đã thấy thương nhân nào giàu có mà sạch sẽ như vậy chưa? Lại từng thấy quan viên nào làm quan nhiều năm mà ngay của một phân tiền cũng không thu chưa? Nếu bọn hắn là thật sự là thương nhân tốt hay là quan thanh liêm thì bọn họ sớm đã không còn sống sót trên đời này rồi, càng đừng nói đến chuyện hưởng thụ tài phú ngập trời cùng với vinh hoa phú quý."
"Chủ tử, thuộc hạ không hiểu. Vì cái gì làm thương nhân tốt, quan tốt lại sớm chết?" Lôi Vũ thật không hiểu nổi lời Tử Huyền nói, không lẽ trên đời làm tham quan mới sống lâu, sống tốt, còn ngược lại làm quan tốt lại mau chết. Như vậy không lẽ tất cả quan đều là tham quan?
Tử Huyền lần nữa cười, nhưng nụ cười đầy vẻ trào phúng "nước trong quá ắt không có cá, người quá ngay chỉ chịu thiệt thòi. Ngươi nên nhớ, cho dù là quan trường hay thương trường thì bọn hắn đều có quy tắc trò chơi riêng, người không tuân thủ quy tắc liền rất nhanh bị loại bỏ. Đây chính là hiện thực, trừ khi ngươi đủ năng lực và quyền lợi phá huỷ trò chơi đó, nếu không nó vẫn sẽ tiếp tục tồn tại theo thời gian. Qui tắc trò chơi tuỳ thuộc vào người định ra trò chơi, thượng bất chính hạ tắc loạn. Ta cũng không tin Tề vương gia sẽ là người tạo ra cái trò chơi tốt."
Lôi Vũ suy nghĩ một chút liền hiểu lời Tử Huyền, thượng cấp là một cái tham quan làm sao hắn lại dưới mí mắt mình dung dưỡng một cái hạ cấp chính trực, thanh liêm quan được đây? Điều này là không có khả năng, cho nên bọn họ càng tỏ ra chính mình trong sạch càng là có chuyện.
"Chủ tử, thuộc hạ lập tức điều tra kỹ càng ba người này." Lôi Vũ lập tức hiểu ý Tử Huyền, nhanh chóng nhận mệnh sau đó biến mất.
Tử Huyền điềm tĩnh nhìn hắn biến mất trong bóng đêm, nhãn thần nhìn màn đêm u tối bên ngoài cửa sổ, như vậy yên tĩnh xem ra tiếp theo nghênh đón sẽ là một cơn giông bão, chỉ hy vọng mọi chuyện sớm kết thúc.