Chương 120

Quả nhiên tin tức điều tra không làm Tử Huyền thất vọng. Ba người này mặc dù che giấu rất tốt, thế nhưng người nhà bọn họ lại quá xuẩn, chỉ cần tra một chút liền tra ra manh mối.

"Ngươi tạo cơ hội đem chứng cứ của bọn họ tìm ra. Tìm càng nhiều càng tốt, tốt nhất là để bọn họ sợ hãi đến mức đi tìm vị vương gia kia" Tử Huyền cười nhạt, cái nàng muốn hiện tại chính là càng loạn càng tốt.

Nhận được mệnh lệnh, Lôi Vũ không dám chậm trễ nửa phần lập tức rời đi. Tử Huyền ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh mắt xa xăm mang theo nhớ nhung, nàng cần phải nhanh một chút trở về. Tình nhi, đang chờ nàng.

Tại Tề vương phủ.

Diên Lạc Tề ngồi trong thư phòng vẻ mặt âm trầm nghe quản gia báo cáo. Không ngoài dự đoán của hắn, vị Diệp tướng quân kia đến nơi này mục đích không đơn giản.

Từ lúc Diệp Lâm đến Trung Châu hắn đã bắt đầu đề phòng, lý do thoái thác của Diệp Hàn càng khiến hắn không tin, lập tức cho người theo dõi. Kết quả không ngoài hắn nghĩ, chuyện muối lậu đã bị xốc lên.

"Vương gia, hiện tại chúng ta làm gì? Có cần hay không hay..." Tên quản gia nói đến đây liền dừng lại, nhưng ánh mắt hung ác của hắn đủ để hiểu được hắn muốn làm gì.

Tề vương vẫn chưa nói gì, theo thói quen xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, một lúc sau hắn mới mở miệng "chưa thể động hắn lúc này. Lần này hắn đến đây chỉ sợ là theo lệnh của hoàng thượng, huống chi khi hắn đến Trung Châu gióng trống khua chiên như vậy. Nếu hiện tại động hắn, hoàng thượng chỉ sợ nương theo lý do này diệt trừ ta."

"Như vậy..." quản gia lập tức nhíu mày khó xử.

"Hiện tại ngươi cho người nhìn chằm chằm ba kẻ kia. Nếu tình huống không đúng, lập tức trừ hậu hoạ" Tề vương ánh mắt âm trầm mang theo tàn nhẫn. Hoàng đế đã đối với hắn phòng ngừa, động tác của hắn phải nhanh hơn.

Hôm sau, Diệp Lâm từ vương phủ ra ngoài đi dạo. Trong lòng hiểu rõ Diên Lạc Tề đã nghi ngờ nhưng hắn cũng không làm gì, chỉ như bình thường đi khắp nơi vui chơi, hoàn toàn làm lơ vài tên theo đuôi phía sau.

Trung Châu vượt mười ngày sóng yên biển lặng, nhưng càng như vậy càng dễ dàng khiến nhân tâm bất an, tựa như dấu hiệu của sự im lặng trước cơn bão.

"Lôi Vũ đã đến lúc, thả ra một ít manh mối cho bọn họ hoảng loạn đi thôi" Tử Huyền khoé miệng cong lên nhìn sắc trời đen mịt phủ đầy mây đen. 'Cơn bão' cũng nên đến.

Lôi Vũ hiệu suất làm việc tự nhiên không thấp, hắn vừa đi không lâu tri huyện Trung Châu cùng gia chủ của hai nhà kinh thương lớn nhất Trung Châu La, Bân liền nhận được tin tức sự việc bị người điều tra ra manh mối, ba người bị hoảng sợ không nhẹ lập tức ngựa bất đình đề chạy đến Tề vương phủ.

Quản gia vừa nghe ba người nói, khuôn mặt lập tức hiện lên ngưng trọng "các ngươi ở đây chờ, ta vào bẩm báo vương gia."

Quản gia đi thư phòng gặp Diên Lạc Tề thuật lại lời nói của ba người cho hắn nghe. Nghe xong, Diên Lạc Tề âm trầm mà đi ra gặp bọn họ, chuyện này trừ bỏ Diệp Lâm, chỉ sợ còn kẻ khác đứng đằng sau mưu toan.

"Vương gia, chúng ta hiện tại phải làm sao, bọn họ đã bắt được chứng cứ" tri phủ Trung Châu là người đầu tiên lên tiếng, hắn gan vốn nhỏ như chuột, hiện tại biết được chuyện muối lậu bị người phát hiện, sợ đến mức cả người run rẩy.

"Vương gia, chuyện này nếu không xử lý tốt, chúng ta cùng ngài đều bị kéo xuống ngựa" lần này người nói là La Trực, người này khôn khéo, mưu mô không khác một con hồ ly, hắn biết lần này bại lộ không phải nhằm vào bọn hắn, mà là hướng về phía Tề vương gia.

"Chúng ta chỉ cầu có thể làm ăn an ổn, mong muốn vương gia mau chóng giúp đỡ" Bân Hoài tất nhiên cũng không phải kẻ ngốc, hắn có cùng suy nghĩ với La Trực cho nên không ngần ngại cùng La gia chủ gây sức ép với Diên Lạc Tề.

Tề vương vẫn luôn im lặng nghe bọn họ nói, chờ bọn họ nói xong mới trầm giọng nói "cùng ngồi chung chiếc thuyền bổn vương tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi chết. Các ngươi trước trở về cứ như bình thường làm những chuyện cần làm, bổn vương sẽ xử lý việc còn lại. Nhưng mà ta hi vọng các ngươi nhớ cho kỹ, giữ kín miệng mình, ta chết là các ngươi chết."

Câu cuối cùng Diên Tề Lạc nói rất chậm rãi, nhưng ý tứ cảnh cáo trong đó kẻ ngốc cũng nghe ra được. Ba người nhận mệnh cáo biệt xong lập tức trở nhà mình.

Trong phòng chỉ còn lại quản gia cùng Tề vương.

"Vương gia, chuyện này chúng ta..." Quản gia chưa nói xong liền bị Diên Lạc Tề phất tay cắt đứt.

"Diệp Hàn hiện tại không đáng để chúng ta lo lắng, hắn chỉ là bù nhìn hấp dẫn chúng ta ánh mắt, kẻ đứng đằng sau mới là kẻ khiến ta lo lắng." Tề vương càng nói lửa giận trong lòng càng không thể át. Hắn không nghĩ đến có người dám đem hắn chơi xoay quanh như vậy.

"Trần Niệm, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, ta muốn biết kẻ đứng sau. Diệp Lâm cũng không thể tha" Diên Lạc Tề nói xong liền phất tay áo rời đi. Hắn muốn những kẻ chọc giận hắn, sống không bằng chết.

Mà tại quán trọ lúc này, Tử Huyền cũng đã nhận được tin.

"Chủ tử, không ngoài dự đoán, Tề vương nổi giận bắt đầu điều tra chúng ta" Lôi Vũ đúng tình huống mà bẩm báo.

Tử Huyền cầm hai phong thư giao cho Lôi Vũ "mấy ngày này chỉ sợ sẽ hung hiểm vạn phần. Ngươi đem thư này đi đến Sóc Châu gặp Triệu tướng quân, trước khi đi đem phong thư này giao cho Diệp Lâm."

"Chủ tử, thuộc hạ nếu đi ngài sẽ gặp nguy hiểm." Lôi Vũ biết không lâu nữa Tề vương sẽ điều tra ra bọn họ, lúc đó chủ tử chỉ sợ lâm vào truy sát. Hắn nếu lúc này không ở, tình huống của chủ tử sẽ càng nguy hiểm.

"Lôi Vũ nghe lệnh. Ta chỉ tin ngươi. Huống chi còn có ám vệ khác sẽ bảo vệ ta" Tử Huyền nhìn hắn mỉm cười, nàng cũng biết tình huống tiếp theo sẽ hung hiểm vạn phần, nhưng trừ Lôi Vũ ra, nàng không tin tưởng bất kỳ ai.

Lôi Vũ biết không thể thay đổi được ý của chủ tử, chỉ có thể im lặng nhận mệnh.

Diệp Lâm lúc này đang đi dạo trên phố như mọi khi, hắn đang đi đột nhiên có người chạy ngang qua, vô tình đυ.ng vào người hắn. Người kia xin lỗi xong liền rời đi. Dáng vẻ hình như rất vội.

"Tướng quân, ngài không sao chứ. Tên hạ nhân đi phía sau hắn lập tức chạy đến vội vã hỏi Diệp Lâm có sao không. Diệp Lâm nói không có chuyện gì hắn mới yên tâm lùi về phía sau.

Diệp Lâm đi dạo nửa canh giờ, cuối cùng nhàm chán mà trở về Tề vương phủ. Hắn vừa trở về Trần quản gia liền ra tiếp đón, cung kính mà nói "Diệp tướng quân, tối nay vương gia tổ chức yến hội, vương gia thỉnh tướng quân lúc đó đến tham dự. Vương gia nói tối nay quốc sắc thiên hương nhiều vô số, hi vọng tướng quân có thể tìm được người mình yêu thích."

Diệp Lâm nghe hắn nói xong liền sảng khoái cười to "hảo, tối nay bổn tướng quân nhất định sẽ đến."

Cùng quản gia nói xong, Diệp Hàn liền trở về phòng mình đóng cửa lại, sau đó đem phong thư mà người đυ.ng hắn khi nãy nhét vào ngực áo lấy ra.

Đem phong thư đọc hết một lượt, Diệp Lâm lập tức nghĩ đến bữa tiệc tối nay, chỉ sợ là một cái Hồng Môn Yến. Trong đầu hắn lập tức xoay chuyển, lập tức lấy giấy bút viết một phong thư đặt trên bàn, sau đó không chần chừ thu dọn hành lý.

Hắn vừa bước ra cửa liền nhìn thấy a Tài cùng một tên hạ nhân khác đứng ở bên ngoài "các ngươi đứng bên ngoài làm gì?"

"Bẩm tướng quân, vương gia lệnh cho chúng tiểu nhân đến hầu hạ ngài." A Tài là người nói, hắn dáng vẻ vẫn cung kính như cũ, nhưng động tác rõ ràng là đang chắn đường Diệp Lâm.

Diệp Lâm lập tức hiểu được Tề vương chỉ sợ đã bắt đầu mất kiên nhẫn "như vậy hiện tại ta muốn ra ngoài, các ngươi đi cùng ta đi thôi."

"Tướng quân xin thứ lỗi, trong phủ vừa xuất hiện thích khách nên vương gia mệnh lệnh chúng ta đến bảo vệ ngài, không để ngài ra cửa, phòng ngừa thích khách đả thương ngài." A Tài cung kính mà bẩm báo.

"Haha, nếu như vậy ta chỉ đành ở trong, chờ đến yến tiệc tối nay." Diệp Lâm vẻ mặt không sao cả mà mỉm cười, hoàn toàn không thấy chút bất mãn nào, hắn cùng a Tài nói thêm vài câu liền về phòng đóng cửa.

Diệp Lâm ở trong phòng vẻ mặt đầy ngưng trọng, Tề vương gia thái độ không cần đoán cũng biết, rõ ràng là muốn giam cầm. Chỉ là Diệp Lâm không nghĩ ra, tại sao Tề vương không trực tiếp bắt hắn lại mà lại làm trò mở yến tiệc chiêu đãi. Rốt cuộc dụng ý của Tề vương gia là gì?

Diệp Lâm còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe tiếng kinh hô bên ngoài truyền đến, lập tức ra ngoài mở cửa, mùi khói cháy khét chui thẳng vào khoang mũi hắn "có chuyện gì?"

A Tài cùng tên hạ nhân kia bình tĩnh mà bẩm báo, thì ra ở nhà bếp đột nhiên cháy lớn nên mới hỗn loạn như vậy.

"Các ngươi không ra giúp bọn họ một tay?" Diệp Lâm nhìn tên hạ nhân vẻ mặt nhàn nhạt như không có chuyện gì, trong lòng suy nghĩ đoán thân phận của bọn họ.

"Bẩm tướng quân, chức trách của bọn nô tài là bảo vệ người, chuyện dập sẽ có người khác lo lắng" a Tài nói khiến Diệp Lâm càng cảm thấy

suy đoán của mình là đúng, hai tên này chỉ sợ là tử sĩ hoặc ám vệ của Tề vương gia.

"Thích khách, mau bắt thích khách!" Tiếng hô của là của bọn hộ vệ càng ngày càng gần, Diệp Lâm nheo mắt liền thấy xa xa mấy trăm tên hộ vệ đang đuổi theo mấy chục tên mặc áo đen, không cần đoán cũng biết là thích khách trong miệng bọn thị vệ.

Đột nhiên Diệp Lâm một cỗ kình lực phóng thẳng về phía mình, hắn theo bản năng mà né tránh, mũi tên bị hụt cắm thẳng trên nền đất. A Tài cùng tên đồng bạn của hắn không nói hai lời liền rút đao, nhất thời hơn mười tên thích khách thì nốc nhà nhảy xuống cùng hai người a Tài chiến đấu.

Diệp Lâm nhìn thấy tình huống hỗn loạn, nhất thời không biết làm sao. Hắn cũng rút kiếm cùng thích khách chiến đấu. Nhưng đánh được vài chiêu Diệp Lâm giả vờ bị kiếm đâm trúng cánh tay, hét lên một tiếng gây sự chú ý của a Tài cùng tên đồng bạn của hắn.

Hai người kia nghe tiếng hét lập tức quay, bọn hắn phân tâm khiến cho mấy thích khách đang đấu với bọn họ có cơ hội hạ sát thủ.

Đám hộ vệ của Tề vương phủ cũng đã sắp đuổi tới, ám vệ của Tề vương cũng xuất hiện không ít nhưng đều bị chặn lại, hai bên thích khách cùng người của Tề phủ đánh nhau kịch liệt.

"Diệp tướng quân ngươi cùng chúng ta phối hợp" tên thích khách đứng kế bên Diệp Lâm nhẹ giọng nói, thấy hắn gật đầu lập tức an tâm.

"Diệp Lâm, ngươi hại chết huynh trưởng của ta, ta hôm nay dù chết cũng muốn kéo ngươi chôn cùng!" Thích khách vừa nói xong với Diệp Lâm liền hét lên như vậy.

"Nực cười, ngươi nghĩ sẽ dễ dàng gϊếŧ bổn tướng quân sao? Ngây thơ!" Diệp Lâm nói xong liền huy kiếm về phía thích khách.

Hai người đánh vài chiêu, sau đó Diệp Lâm giả vờ bị đâm trúng ngực hét thảm, sau đó nặng nề mà ngã xuống.

Thích khách thấy Diệp Lâm diễn hay như vậy, hắn tất nhiên cũng không thua kém to giọng nói "các huynh đệ, ta đã bắt được Diệp Lâm, chúng ta trở về."

Nói xong, tên thích khách liền xách Diệp Lâm đang 'hôn mê' biến mất. Mấy tên thích khách còn lại cũng nhanh chóng mà rút lui. Tề vương phủ lần nữa rơi vào an tĩnh, nhưng trên nền đất xác người vô số chứng minh nơi này vừa mới vượt qua một hồi hạo kiếp.

Thích khách mang Diệp Lâm đến một thôn nhỏ ít người biết. Diệp Lâm cũng từ trạng thái hôn mê bình thường trở lại.

"Diệp Lâm, ngươi không sao chứ?" Tử Huyền từ một căn nhà nhỏ trong thôn đi ra, nhìn Diệp Lâm trên người có vết máu liền nhíu mày hỏi thăm.

"Ta không sao, chỉ là tiểu thương, thoát khỏi Tề vương phủ mà chỉ bị vài vết thương nhỏ như vậy là quá có lời rồi. Nếu không có ngươi, tối nay ta chỉ sợ khó tránh một kiếp" Diệp Lâm không sao cả mà cười to.

Tử Huyền cũng mỉm cười "ngươi nghĩ ngơi đi. Tiếp theo chúng ta chỉ sợ càng thêm gian nan."

Diệp Lâm lắc đầu nói không sao, sau đó dò hỏi Tử Huyền hành động mở yến tiệc của Tề vương gia.

"Yến tiệc chỉ là lấy cớ, khiến ngươi đột nhiên 'mất tích' ở yến tiệc mới là thật. Hắn là sợ hoàng thượng truy xét nếu ngươi đột nhiên 'chết' ở Tề vương phủ", hắn cần là một cái 'cớ'"

Tử Huyền nói xong, Diệp Lâm lập tức thông suốt, không thể không bội phục vị phò mã này tài trí. Tề vương trăm tính vạn tính cũng không tính được có người đã tính trước hắn một bước, đem Diệp Lâm hắn 'bắt cóc'.

"Như vậy bước tiếp theo sẽ làm sao?" Diệp Lâm đối với mấy loại âm mưu này quả thật dốt đặc cán mai, cho nên hắn không ngần ngại mà thỉnh giáo Tử Huyền.

"Ngươi bị bắt ở Tề vương phủ trước mắt nhiều người như vậy, không lâu tin tức này sẽ truyền đến tai hoàng thượng, hoàng thượng nhất định buông không tha cơ hội này chèn ép Tề vương. Trong lúc nhất thời hắn nhất định sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn nhất định cũng sẽ không tha cho chúng ta nên tình huống của chúng ta cũng rất nguy hiểm. Ta đã gửi một phong thư cho Triệu tướng quân nói ngươi bị ám hại, hắn là bộ hạ cũ của cha ngươi, nhất định sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Chỉ cần Triệu tướng quân mang binh đến, chúng ta sẽ an toàn mà đem chứng cứ định tội Tề vương gia."

Diệp Lâm nghe xong càng không thể không bội phục Tử Huyền cơ trí, nhất thời hắn cảm thấy công chúa cùng người này cũng thật xứng đôi. Nếu bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt, làm nam tử hán, hắn cũng nên chúc phúc cho người mình yêu.

"Phò mã, Diệp Lâm trước kia đắc tội. Ta cũng nghĩ thông suốt, ta...chúc phúc ngươi cùng nàng. Ta cảm thấy chúng ta làm huynh đệ cũng thật tốt. Diệp Lâm ta thật thưởng thức tài hoa của ngươi" Diệp Lâm tính tình thẳng thắn, yêu ghét phân minh, trước kia bị tình yêu che mờ đôi mắt hắn từng mù quáng qua. Nhưng hiện tại, hắn thật thanh tỉnh, cũng biết được người trước mặt đáng giá kết giao.

"Diệp Lâm huynh, đừng khách khí, ta cũng thật thích một người hào sảng như huynh" Tử Huyền mỉm cười, nàng đối với Diệp Lâm cũng không mâu thuẫn nhiều thậm chí có chút thích tính cách thẳng thắn của hắn, người như vậy đáng giá kết giao.

"Hảo huynh đệ" Diệp Lâm khoác vai Tử Huyền haha mỉm cười, hắn hoàn toàn không nghĩ tới có ngày hai người sẽ hoá thù thành bạn, hoặc có lẽ chỉ có hắn đem người này là kẻ thù, người này tâm so với hắn càng bao la rộng lớn.