Chương 118

"Yêu ta? Ngươi yêu ta mà cái gì cũng không chịu nói với ta, đó là yêu? Đừng nói là cái gì bởi vì bảo vệ ta, đó không phải là bảo vệ! Ta giống như một người ngoài cuộc u u mê mê, người biết sau cùng luôn chỉ là ta! Tử Huyền, ngươi khiến ta thất vọng" Y Tình cắn môi, cố nén giọt lệ nóng hổi trào dâng nơi khoé mắt. Người này đang ôm nàng, rõ ràng nàng ấy như vậy ấm áp, nhưng giờ khắc Dạ Y Tình chỉ thấy lãnh, lãnh từ trong tâm. Mới thời khắc trước vui sướиɠ hạnh phúc, giờ phút này tâm như tro tàn.

Tử Huyền ôm chặt lấy Y Tình, trong đầu nàng chỉ vang lên một suy nghĩ, chính là không thể người này rời đi khỏi nàng lần nào nữa. Nếu tiếp tục phải xa người này, nàng cũng không nghĩ sống tiếp nữa. Đời trước cũng vậy, đời này cũng vậy, nàng tuyệt không thể không có người này. Đây là của nàng tối quý giá trân bảo, so với mạng của nàng quý giá hơn rất nhiều.

"Tình nhi, nàng nghe ta nói đã có được không? Đừng rời đi ta, ta không thể không có nàng." Tử Huyền nhỏ giọng, lời nói yếu ớt mang theo tia cầu khẩn, mong muốn người này có thể bình tĩnh một chút.

Y Tình im lặng, cuối cùng nàng thoả hiệp. Người này vốn định là của nàng kiếp, cho dù có giận thế nào đi nữa cũng không cách nào bỏ mặc nàng.

Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, áp chế xung động trong lòng, Y Tình ngồi xuống ghế, lần nữa nâng mắt nhìn người đang cúi đầu đối diện chính mình, giọng nói lãnh đạm "ngươi nói đi."

Tử Huyền nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu sau đó chậm rãi nói, trong mắt hiện lên tia kiên định nhìn thẳng Y Tình "Tình nhi, nàng tin ta chứ?"

Dạ Y Tình im lặng, phượng nhãn nhìn sâu vào trong đôi mắt sáng ngời của người đối diện, cho dù nàng vẫn tức giận vô cùng nhưng cũng không dối lòng, thành thật trả lời "có."

Giọng nói của Y Tình rất nhẹ, tựa như cơn gió phiêu lãng không rõ ràng, nếu không chăm chú nghe kỹ thật sự không biết nàng đã trả lời hay chưa.

Nhưng may mắn Tử Huyền nghe rõ ràng rành mạch, lặng lẽ nở nụ cười, bàn tay ấm áp đặt lên ngọc thủ lạnh như băng của Y Tình, sau đó khẽ nắm chặt "Tình nhi cảm tạ của nàng tín nhiệm, ta cam đoan với nàng, nếu lần này thành công chúng ta rất nhanh sẽ về nhà. Nhà của chúng ta."

Y Tình không lên tiếng, tuy vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt ửng đỏ đã bán đứng nàng.

Chữ "nhà" kia là thuộc về bọn họ, thuộc về tình cảm của hai người.

Tử Huyền thở dài, đi tới bên cạnh Y Tình vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nàng biết chính mình thua thiệt người này nhiều lắm, cũng tổn thương người này rất nhiều. Nàng vì trách nhiệm với quốc gia, trách nhiệm với con dân của mình mà một lần rồi lại một lần tổn thương người mình yêu.

Rõ ràng nói rõ sẽ yêu thương nàng, không để nàng chịu ủy khuất nhưng sự thật, chính nàng là người tổn thương Y Tình nhiều nhất. Người này rõ ràng như vậy gầy gò, như vậy yếu ớt, mà chính mình thế nhưng hết lần này đến lần khác khiến nàng rơi lệ, khiến nàng tuyệt vọng.

Tử Huyền a Tử Huyền... ngươi là trên đời này là vô liêm sĩ, tệ bạc nhất người.

Y Tình níu chặt lấy áo Tử Huyền, cắn chặt môi, nàng không muốn chính mình lại yếu đuối trước mặt người này, lạnh lùng nói "Tử Huyền, ngươi nói lời giữ lời."

Tử Huyền mỉm cười ôn nhu nói "hảo" sau đó nhẹ nhàng bế Y Tình lên. Y Tình bị bất ngờ, theo bản năng vòng tay ôm cổ nàng, sau đó ý thức được chính mình đang cùng nàng giận dỗi lập tức vùng vẫy muốn xuống, nhưng cái tên đáng ghét này, nàng càng vùng vẫy hắn ôm càng chặt.

"Buông ra" Y Tình tức giận la lên.

Tử Huyền mỉm cười ánh mắt loé lên tia trêu chọc "nương tử là không thể buông. Buông ra nàng chạy ta phải đi đâu tìm nha. Cho nên giữ vậy là tốt nhất."

Cũng không biết là do tức giận hay xấu hổ mà hai gò má Y Tình hiện lên từng rặng mây đỏ nóng hổi, tức giận la lên "vô lại! Buông ra, ai là nương tử ngươi!"

Tử Huyền khẽ cười, môi mỏng kề sát vành tay đỏ ửng của Y Tình, bá đạo nhả ra từng chữ "nàng chỉ có thể là nương tử của ta."

Đôi môi nghịch ngợm của Tử Huyền trước khi rời khỏi vành tai của Y Tình, không quên gặm một cái đánh dấu quyền sở hữu.

Cơ thể Y Tình bị nàng trêu chọc khẽ run rẩy, tuyệt mỹ dung nhan nhanh chóng bị cảm giác xấu hổ nướng chín, khẽ cắn răng "Tử Huyền, ngươi...ngươi...vô lại!"

"Ta cũng chỉ vô lại với mình nàng" nói xong, Tử Huyền liền ôn nhu bế Y Tình tiến thẳng vào trong phòng.

~~~~~~~~

"Diên nhi tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Diên Mạc Vi mặc một thân cung trang đỏ rửc, sắc mặt bình tĩnh cùng Diên hoàng hành lễ.

Diên Hoành Vũ vẻ mặt từ ái mỉm cười nói "đứng lên đi, Vi nhi mau đến đây ngồi bên cạnh trẫm, trẫm rất nhớ ngươi."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang theo cỗ uy nghiêm ép người nghe phải phục tùng. Mạc Vi bình thản "dạ" một tiếng sau đó ngồi bên cạnh hắn.

Bên ngoài cung nhân lục tục đem điểm tâm lên, trên bàn cung nữ từ lâu đã rót sẵn ly trà nóng. Làn khói mang mùi trầm hương nhẹ nhàng lan toả trong không gian.

Mạc Vi lẫn Diên hoàng vẫn chưa có ai mở lời, hai người trầm mặc khiến không khí tạo nên một loại áp bách vô hình, nhưng lại không quá căng thẳng.

"Trẫm nghe nói gần đây Diệp tướng quân thường xuyên đến thăm hỏi ngươi cùng phò mã" Diên Hoành Vũ chậm rãi mở miệng, giọng hời hợt mang theo vẻ quan tâm.

Diên Mạc Vi trong lòng lập tức cảnh giác, lão hồ ly quả nhiên đã đề phòng nàng. Nghĩ như thế, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn như cũng bình tĩnh lạnh lùng "hồi phụ hoàng, quả thật là như vậy."

"Ân, Diệp tướng quân quả thật là một nhân tài, có điều phò mã nói cho cùng cũng là hoàng tử nước khác. Ngươi là hắn nương tử, nên uyển chuyển nhắc nhở hắn không cần đi quá gần với Diệp tướng quân. Tránh cho những hiểu lầm không đáng có." Diên Hoành Vũ nhẹ nhàng gắp cho Mạc Vi một khối hoa mai cao, mỉm cười từ ái.

"Xin phụ hoàng an tâm, Vi nhi đã biết mình phải làm gì." Mạc Vi nói xong liền cúi đầu, che giấu đôi mắt trào phúng của nàng đối với Diên Hoàng Vũ.

Diên hoàng nhấp một ngụm trà, sau đó trầm giọng nói tiếp "lần này trẫm giao chuyện muối lậu cho phò mã cùng Diệp tướng quân là muốn chứng minh lòng trung thành của bọn họ, sẳn tiện diệt trừ vài kẻ vướng tay. Cho nên trẫm không muốn có bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào chuyện. Vi nhi như vậy thông minh, có hay không hiểu ý trẫm?"

Tầm mắt Diên Hoành Vũ dừng lại trên người Mạc Vi, ánh mắt rét lạnh mang theo tàn nhẫn chứng minh chủ nhân của nó không nói đùa.

"Vi nhi đã hiểu" Mạc Vi vẫn như cũ bình thản trả lời, chưa từng để lộ bất kỳ biểu tình nào.

"Ân, ngươi ăn nhiều một chút, món này ngự trù làm rất ngon" Diên hoàng trở về với dáng vẻ ban đầu từ ái mỉm cười, tựa như ánh mắt lạnh lẽo khi nãy không phải là của hắn vậy.

"Dạ" Diên Mạc Vi cầm lấy chiếc đũa trên bàn, nhẹ nhàng đem một khối hoa mai cao cho vào miệng. Hương vị không tệ, mùi thơm của hoa mai xen lẫn vị ngọt dịa dàng của bánh hoà trộn vào nhau mang theo hương bị vô cùng đặc biệt. Thế nhưng ăn đến một nửa, Mạc Vi nhận ra bánh này không phải ngọt ngào như nàng nghĩ, bởi vì trong cổ họng nàng hiện tại lan tràn một vị đắng chát tràn lan.

Vị đắng đột ngột thâm nhập vào trong cổ họng khiến người uống khó lòng phòng bị, thế nhưng thoáng chốc vị đắng lại biến mất trở lại vị ngọt ban đầu.

Mạc Vi nhìn Diên Hoành Vũ trong lòng không khỏi cười lạnh, hắn đây là muốn cảnh cáo nàng sao? Muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn, thật là ngây thơ.

Bởi vì Diên Hoành Vũ còn phải xem tấu chương, cho nên buổi trò chuyện "thân mật" của hắn và Mạc Vi đã nhanh chóng kết thúc sau khi dùng bữa xong.

Mạc Vi sau khi rời khỏi cung thì trực tiếp trở về phủ công chúa. Diên Hoành Vũ thái độ khiến nàng có chút lo lắng.

Nàng về đến phủ liền đi thẳng vào thư phòng, ra lệnh không được phép để ai vào.

Mạc Vi vào phòng lập tức lấy giấy bút ra ghi. Viết xong lập tức gọi Hoạ nhi tiến vào trong phòng sau đó lập tức nhỏ giọng dặn dò.

"Hoạ nhi, ngày mai ta không đi tiễn phò mã, ngươi tiễn nàng giúp ta. Sau đó cẩn thận đem phong thư này giao cho nàng. Nói với nàng ra ngoài thành mới được mở ra. Nhớ kỹ, đích thân giao tận tay, đừng để người khác nghi ngờ."

"Dạ, công chúa" Hoạ nhi cung kính cầm lấy thư đem cất, trong lòng hiểu rõ lá thư này nhất định là vô cùng quan trọng.

Mạc Vi đem thư đưa cho Hoạ nhi xong thì im lặng nhắm mắt, Hoạ nhi vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ chờ đợi chủ tử ra lệnh.

Trong thư phòng lúc này im lặng đến không một tiếng động chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, bầu không khí trầm lắng này diễn ra không bao lâu, thì Mạc Vi cất lời phá vỡ nó "ngươi nói xem, nàng lúc này đang làm gì? Có hay không nàng cũng nhớ ta, giống như ta nhớ nàng?"

Hoạ nhi lập tức ý thức được từ "nàng" trong lời nói của Mạc Vi là đang chỉ ai. Trong lòng không khỏi thở dài bất đắc dĩ, hai người rõ ràng như vậy yêu như, vì cái gì lại muốn xa nhau a.

Mạc Vi cũng không cần câu trả lời của Hoạ nhi, nàng giống như đang nói với chính mình, lại giống như tự mình an ủi nỗi đau trong lòng "ta hảo nhớ nàng. Nhưng nàng đã đi, mang theo tâm của ta đều đi. Ta hiện tại sống, có khác gì người đã chết ha hả...."

Mạc Vi cong khoé môi, cười nhạo chính mình ngu xuẩn, cười chính mình có được mà không biết quý trọng, để rồi mất đi mới hiểu được đáng quí. Nhưng đáng tiếc đã muộn...

Từng giọt lệ nóng nơi khoé mắt rơi xuống đất vỡ tan, tựa nhưng trái tim nàng lúc này đã không còn nguyên vẹn.