Chương 8

Từ lúc trở về phủ đến giờ Thiên Nhất Phong cứ im lặng không nói gì, Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn như vậy cũng định hỏi nhưng lời vừa nói ra lại nuốt vào trong bụng.

Trong Lan Uyển viện lúc này, hắn cùng y ngồi xuống uống trà, hai người đang yên tĩnh thưởng trà thì hắn bỗng lên tiếng:” Ngày mai, trở về phủ thừa tướng ngươi cứ tỏ vẻ chán ghét ta là được rồi”.Không quá bất ngờ trước câu nói của hắn, Vũ Ngọc Tuyên hiểu được ý tứ của Thiên Nhất Phong mà lên tiếng:” Được, ta hiểu rồi”.

Vũ Ngọc Tuyên đáp lại vọn vẹn chỉ có bốn chữ, Thiên Nhất Phong lại lên tiếng:” Ngươi vì sao không hỏi ta lí do về việc này”.Vũ Ngọc Tuyên nghiêm giọng nói lại:” Ta không hỏi vì ta đã biết lí do, nếu phụ thân ta thấy ta và ngài tình cảm thân thiết sẽ cho rằng làm như vậy vẫn không thể làm mất hết thể diện của ngài được chắc chắn sẽ cùng hoàng hậu bày kế để hãm hại ngài, mặc dù ta không thích tỏ vẻ chán ghét ngài nhưng nghe theo cách của ngài là lựa chọn duy nhất bây giờ”.

Thiên Nhất Phong tỏ vẻ ngạc nhiên trước những lời nói của tiểu vật nhỏ trước mặt, hắn không nói gì như đợi Vũ Ngọc Tuyên nói thêm cái gì đó.Không để hắn chờ lâu, Vũ Ngọc Tuyên thật thà lên tiếng:” Còn có một chuyện nữa, trước khi thành thân với ngài ta có từng nhảy xuống hồ tự tử để không muốn thay muội muội gả cho một người câm nên là phụ thân thấy ta và ngài thân thiết, ta không có gì chán ghét thì quá vô lí có đúng không?”.

Thiên Nhất Phong rất hài lòng với câu trả lời của Vũ Ngọc Tuyên nhưng giọng đột ngột lạnh đi, nói:” Ngươi vì không muốn thành thân với một người câm như ta mà tự tử?”. Thấy mình vừa nói cái gì đó không đúng Vũ Ngọc tuyên giọng nũng nịu lên tiếng:” Ta đã nói là lúc trước mà còn bây giờ thì… như thế nào thì ta không cần nói người cũng biết rồi có đúng không?.

Sáng sớm hôm sau, Thiên Nhất Phong và Vũ Ngọc Tuyên rời phủ để y hồi môn, hai người giả vờ nhưng muốn giả vờ cho giống nên là mỗi người ngồi một cỗ xe ngựa khác nhau.Thấy tứ hoàng tử cùng nhi tử của mình chẳng mấy thân thiết giống như bức thư hôm qua hoàng hậu gửi cho mình, Vũ Minh Sơn trong lòng vui mừng cung kính hành lễ lên tiếng:” Tứ hoàng tử vạn an, tứ hoàng tử phi vạn an”.

Lần hồi môn sau khi thành thân, không có gì đặc biệt xảy ra ngoại trừ Vũ Ngọc Tuyên vừa nhìn thấy tứ muội của mình thì nhớ tới chuyện gì đó vội kéo tay nàng tới một nơi khác. Vũ Ngọc Vân thấy hành động khác thường của ca ca mình, vừa mới dừng lại thì lên tiếng:” Ca làm sao vậy?”. Y thấy nơi này không có ai khác thì vội lên tiếng:” Tứ muội ta không biết chuyện này nên nói thế nào? Tháng sau là sinh thần của phụ thân muội cẩn thận một chút, ta sợ nhị muội cùng tam đệ sẽ gây khó khăn cho muội nên là muội đừng ăn hoặc uống bất cứ thứ gì hết”.

Vũ Ngọc Vân nghe ca ca mình nói như vậy, cũng không muốn nói lại giọng dịu dàng lên tiếng:” Được, muội sẽ cẩn thận, đại ca lo cho muội như vậy không sợ phu quân của huynh ghen sao?”. Nghe tứ muội mình nói vậy, mặt y đỏ bừng lên:” Làm sao mà ghen được chứ, muội không thấy ta với tứ hoàng tử không thân thiết một chút nào hay sao, với lại ta cũng vì bị ép với thành thân với hắn, hắn chắc rất hận ta vì lấy một xú nam nhân chứ ở đó mà ghen”.

Thấy chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp của ca ca mình thì lên tiếng:” Ca đừng có giấu muội nữa, muội khi ngồi trong Viễn Trúc viện đã quan sát hai người rất lâu nên là…”. Không ngờ bị muội muội mình phát hiện, y vội cắt ngang nói:” Tứ hoàng tử đối xử với ta rất tốt, muội đừng lo lắng cho ca ca nữa, mong muội giữ giúp ta bí mật này có được không?”.

Vũ Ngọc Vân nghe giọng điệu không có vẻ là nói dối thì lên tiếng:” Được, muội sẽ giúp ca ca giữ bí mật. Dừng lại một chút, Vũ Ngọc Vân lại lên tiếng:” Còn nữa, muội sẽ cẩn thận hai người bọn họ huynh yên tâm đi, đừng quá lo lắng cho muội, huynh còn không mau trở lại hủ giấm tứ hoàng tử không biết khi nào thì vỡ nữa?”.

Trên đường trở về phủ hoàng tử, Thiên Nhất Phong tập trung viết cái gì đó, Vũ Ngọc Tuyên ngồi bên cạnh thắc mắc lên tiếng:” Nhất Phong, người đang viết cái gì trông có vẻ tức giận như vậy?”. Hắn nghe y gọi tên hắn thì khuôn mặt có vài phần nhăn lúc nãy đã bắt đầu giãn ra, đưa tờ giấy sang cho y.

Thấy những dòng chữ nào là” Người lúc nãy ngươi kéo đi là ai?”, “ Nàng là ai?”…. Vũ Ngọc Tuyên cười thầm, lên tiếng:” Là tứ muội của ta trong phủ chỉ có tứ muội sau mẫu thân của ta là đối xử với ta thật lòng nhất”.Nhắc đến tứ muội thì y lo lắng lên tiếng :” Ngài có thể cử người của ngài đến phủ thừa tướng để bảo vệ tứ muội có được không?Coi như lần này ta nợ ngài có cơ hội thì ta sẽ trả lại sau”.

Thiên Nhất Phong suy ngẫm rồi cầm bút lên viết:” Được, ta sẽ kêu người bảo vệ tứ muội của ngươi, ngươi bây giờ có tiện trả lời ta một câu hỏi được không?”. Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn đã đồng ý vui mừng lên tiếng:” Ta cảm ơn ngài, còn nữa người muốn hỏi cái gì ta cũng sẽ trả lời hết”.

Thiên Nhất Phong lại chăm chú viết:” Ngươi tại sao từ lúc bước vào phủ thừa tướng thì đeo mặt nạ?”. Thấy câu hỏi này một ngày nào đó hắn cũng sẽ hỏi y nên thật lòng trả lời:” Người ngày hôm qua có nghe thái hậu hỏi ta một câu hỏi đúng?”.

Chợt nhớ đến câu hỏi hôm qua của hoàng tổ mẫu, không lên tiếng để Vũ Ngọc Tuyên nói tiếp:” Ta từ lúc lên mười đã bị người khác hạ độc nên một nữa khuôn mặt bị hủy tạo thành một vết bớt vô cùng lớn, ta cũng là lúc trước ở trong kiệu hoa gả cho ngài đã tranh thủ giải độc tránh ngài mất mặt vì ta nên người trong phủ vẫn chưa biết việc này”.

Nghe xong câu trả lời của y, hắn nói nhỏ:” Ai là người hạ độc?”. Cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ không vui, Vũ Ngọc Tuyên giọng vui đùa nói:” Có khi nào ta không giải độc được mang khuôn mặt xấu xí gả cho ngài, ngài như vậy không chấp nhận mà hưu ta không?”.Thiên Nhất Phong nhíu mày, viết :” Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi cho dù thế nào ta cũng sẽ lấy ngươi, đời này ta cho dù phải chống đối cả thiên hạ cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, cho ngươi thấy gả cho ta không phải sự sai lầm của ngươi”.

Thấy những dòng chữ hắn viết y chợt nghĩ đến những chuyện đời trước nước mắt không kiềm được cứ thế mà chảy ra nói:” Ta rất hạnh phúc khi gả cho người, phu quân của ta”.Thiên Nhất Phong đặt lên trán của Vũ Ngọc Tuyên một cái hôn nhẹ, nói:” Ta nói được sẽ làm được, ngươi cứ ở bên cạnh ta là đủ rồi”.