Chương 9

Thiên Nhất Phong thấy trước mặt là cơ thể đầy máu của Vũ Ngọc Tuyên đang nằm trên tuyết, hắn định tới đỡ y dậy nhưng lại thấy một người giống như mình chạy tới bên đỡ lấy Vũ Ngọc Tuyên nói:” Tuyên nhi, ta đến muộn rồi, xin lỗi ngươi. Ta đến cuối cùng vẫn không có được cả trái tim lẫn thân xác của ngươi”.

Bất ngờ trước câu nói của người giống mình, Thiên Nhất Phong định chạy tới hỏi người kia thật sự có phải là mình hay không thì nghe tiếng gọi quen thuộc:” Nhất Phong, Nhất Phong, ngài mau dậy đi không thì sẽ chậm trễ buổi tảo triều”.

Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn mở mắt thì lại lên tiếng:” Người khi nãy đã gặp ác mộng sao?”. Thiên Nhất Phong nghĩ lại cảnh tượng đáng sợ trong mơ, vội ôm lấy người trước mặt nói:” Tuyên nhi, ngươi đừng bao giờ rời xa ta có được không?”.

Bất ngờ trước câu hỏi của hắn, Vũ Ngọc Tuyên lo lắng lên tiếng:” Dù ta không biết người đã mơ thấy gì nhưng ta nhất định không bao giờ rời xa người”.Hắn nghe vậy yên tâm, thả người trong lòng ra, rửa mặt xong khoác thêm một lớp hoàng y trong thật đẹp mắt. Thấy hắn quên đeo ngọc bội, Vũ Ngọc Tuyên lấy trong tay áo ra một cái ngọc bội rồi nói:” Ta đeo ngọc bội cho người có được không?”. Thiên Nhất Phong đứng lại gần Vũ Ngọc Tuyên để y giúp hắn đeo ngọc bội, thấy ngọc bội y đeo cho hắn khác với thường ngày thì lên tiếng:” Cái ngọc bội này của ngươi đeo cho ta rất đẹp”.

Vũ Ngọc Tuyên vừa nói vừa từ trong tay áo lấy thêm một cái ngọc bội giống với hắn:” Mẫu thân ta khi còn sống đã tặng cho ta đôi ngọc bội này, mong muốn ta có thể tặng nó cho người mà ta yêu thương nhất”.Thiên Nhất Phong thấy gương mặt xinh đẹp phía trước có chút buồn, giọng ôn nhu nói:” Ngươi đừng quá thương tâm, ngươi bây giờ không còn một mình nữa, ta thấy ngươi buồn ta sẽ đau lòng lắm đấy”.

Trong Thái Long điện, tất cả các bá quan đứng ngay ngắn ở vị trí của mình chỉ có riêng Thiên Nhất Phong là được chuẩn bị cho một bộ bàn ghế cùng một ít mẫu giấy và bút.Thiên Khải Uy ngồi trên cao nhìn xuống các bá qua và hoàng nhi của mình, giọng uy nghiêm nói:” Ở biên ải Tây Khâm, Lăng quốc đang muốn xâm chiếm nước ta muốn lôi kéo Qúy tướng quân phản quốc, các ngươi có ý kiến gì cứ việc nói”.

Trần đại học sĩ là người không ưa gì Qúy tướng quân lập tức lên tiếng:” Bẩm hoàng thượng, xin hãy cử người tới biên ải xem động tĩnh của Qúy tướng quân”. Thiên Nhất Phong nghe được ý tứ của Trần đại học sĩ thì cắm cúi viết:” Phụ hoàng nhi thần có việc cần nói, phụ hoàng bãi triều sớm có được không?”.Viết xong đưa mẩu giấy cho thái giám bên cạnh, Thiên Khải Uy nhận lấy giấy liền ở ra đọc, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:” Chuyện cử người đi biên ải ta sẽ cử, còn cử ai thì ngày mai ta sẽ trả lời các ngươi”.

Trong thư phòng của Thiên Khải Uy, Thiên Nhất Phong liền đưa cho phụ hoàng bức thư mà Vũ Ngọc Tuyên trước buổi tảo triều đã đưa cho mình. Thiên Khải Uy mở thư trên tay ra đọc:” Thần mong hoàng thượng có thể để cho tứ hoàng tử đi biên ải Tây Khâm, thần không muốn thấy ông ngoại cùng thúc thúc bị oan mà chết”.

Thấy có từ ‘thúc thúc’ thì nghĩ đến Qúy Thanh Phi, Thiên Khải Uy trong lòng vui mừng, nói:” Hoàng nhi, ngươi về nói với tứ hoàng tử phi ta đồng ý với ý kiến của y, nhưng ta có một điều kiện”. Thiên Nhất Phong không quá bất ngờ khi phụ hoàng của hắn đồng ý, nhắm mắt một lần ra ý muốn phụ hoàng hắn nói điều kiện, nhận được sự đồng ý của hoàng nhi mình, Thiên Khải Uy nói:” Ta không biết ngươi bằng cách nào phải mang được thúc thúc của tứ hoàng tử phi về đây cho ta”.

Trên đường trở về phủ, luôn thắc mắc điều kiện của phụ hoàng nhưng nghe giọng nói quen thuộc thì mọi thứ đều tan biến đi nhanh tới hôn lên trán người trước mặt. Một màn thân mật vừa rồi rơi vào trong mắt của một nam tử bí ẩn không biết từ đâu đến,Vũ Ngọc Tuyên chỉ mới nghe được mấy a hoàn trong phủ nói đây là bằng hữu của tứ hoàng tử.

Thiên Nhất Phong thấy vị nam tử đằng sau thì đưa tay chỉ về hướng thư phòng ý bảo người kia vào đó đợi hắn. Vũ Ngọc Tuyên lên tiếng:” Ta không làm phiền ngài nữa, ngài đi gặp vị bằng hữu kia đi đừng để người ta chờ lâu, ta về Lan Uyển viện đợi ngài cũng được”.

Thiên Nhất Phong sợ người trước mặt bỏ đi vội nắm lấy tay y kéo vào thư phòng, vừa vào đến nơi thì bốn thuộc hạ thân cận của hắn cung kính hành lễ, hô to:” Tứ hoàng tử vạn an, tứ hoàng tử phi vạn an”. Vị nam tử bí ẩn thoáng nhìn Vũ Ngọc Tuyên một cái, lên tiếng:” Các ngươi nói người này là tứ hoàng phi, dù y có xinh đẹp hơn những nữ nhân khác nhưng mà ta nhìn đi nhìn lại vẫn thấy y là nam nhân ”.

Hỏa Long thấy sắc mặt khó coi của chủ tử mình thì lên tiếng :” Cốc chủ đại nhân, người nói không sai, nhưng ta thật muốn khuyên ngài hãy coi tính mạng của mình là trên hết”. Thiên Nhất Phong tức giận lên tiếng:” Ngươi ở trước mặt ta còn khen người của ta đẹp, ngươi không muốn chết thì quay về Thủy Dược cốc ngay cho ta”.

Vị nam tử kia thấy hắn tức giận thì lên tiếng:” Ta chỉ khen y đẹp có một chút thôi mà ngươi lại dám đối xử với ta như vậy, dù sao y cũng đâu phải người mà ngươi chờ đợi suốt tám năm đâu đúng không?”.

Vũ Ngọc Tuyên nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:” Ta chính là người tám năm qua Nhất Phong luôn chờ đợi, xin hỏi vị bằng hữu này danh xưng thế nào?”. Vị nam tử kia bất ngờ trước câu nói của y vội lên tiếng:” Ngươi cứ gọi Thập Thất là được rồi”. Vũ Ngọc Tuyên đã nghe sư phụ nói về cái tên này thì lên tiếng:” Đại sư huynh, sư phụ dạo này có khỏe không?”.

Trong thư phòng lúc này ai cũng bất ngờ trước câu hỏi của Vũ Ngọc Tuyên, Thập Thất giọng hoài nghi hỏi:” Ngươi là ai? Tại sao lại quen biết sư phụ của ta?”.