Chương 7

Ở phủ thừa tướng, Thiên Quyết đi vội vã nên va vào Vũ Ngọc Vân đang dặn dò cung nhân sắp xếp vài thứ gì đó để sáng mai còn đón tiếp Vũ Ngọc Tuyên về phủ. Thấy có người va vào mình, nàng vậy mà không tức giận, giọng dịu dàng lên tiếng:” Không sao chứ?”.

Thiên Quyết từ lúc gặp Vũ Ngọc Tuyên ở hoàng cungcho đến bây giờ thì trông thấy tuyệt sắc giai nhân trước mắt cũng trở nên mờ nhòa, vội nói:” Không sao” rồi rời đi. Thấy người va vào mình không có một câu’ xin lỗi’ thì cũng không quan tâm lắm, cứ thế mà lại bắt tay vào việc đang làm trước kia bị người lúc nãy làm cho gián đoạn. Một màn vừa rồi vô tình lại lọt vào tầm mắt của Vũ Ngọc Thanh, nàng tức giận nhìn Vũ Ngọc Vân nói thầm:” Ta nhất định sẽ khiến ngươi mất hết thanh danh”.

Trong hoàng cung lúc này, Vũ Ngọc Tuyên thấy sắc trời vẫn còn sớm nên muốn dạo xem cảnh tuyệt đẹp chốn hoàng cung ra sao, nên không ngồi kiệu để đi ra ngoài mà lại muốn đi bộ. Thiên Nhất Phong cứ thế làm theo ý thích của Vũ Ngọc Tuyên không tỏ ra khó chịu, y nắm lấy tay hắn chạy nhanh tới một hồ nước nuôi cá thì dừng lại, thấy cảnh sắc tuyệt đẹp của hồ cá trước mắt thầm phát ra thành tiếng:” Thật đẹp”.

Thiên Nhất Phong thấy y vui vẻ thì cũng khẽ cong môi lấy tay viết nhẹ lên thành hồ:” Ngươi còn đẹp hơn”. Vũ Ngọc Tuyên thấy những dòng chữ như vậy bất giác đỏ mặt không nói gì, nhìn lén hắn một cái rồi y cười thật tươi, ngắm cảnh vật phía trước mà thầm nghĩ’ ta đời này chỉ mong hai ta yên bình cùng nhau đi ngắm phong cảnh thế gian này thật là đủ quá rồi’.

Hai người đang ngắm cảnh đẹp yên tĩnh thì nghe phía sau có một giọng nói vui vẻ của một nam tử:” Tứ ca, hoàng tẩu thật may mắn khi hai người chưa ra khỏi hoàng cung”. Giọng của nam tử kia chính là Lục hoàng tử Thiên Dĩ vì mẫu thân vừa sinh ra hắn liền qua đời nên Thiên Dĩ là con thừa tự của Đỗ quý phi cũng chính là mẫu phi của Thiên Nhất Phong nên hai người họ thân thiết cũng là lẽ thường tình.

Thiên Nhất Phong nghe tiếng của nam tử kia biết là Thiên Dĩ liền nhíu mày trừng mắt nhìn hắn một cái, còn về Vũ Ngọc Tuyên nghe nam tử kia gọi mình là’ hoàng tẩu’ thì tỏ ra tức giận cũng trừng mắt nhìn hắn một cái. Thiên Dĩ nhìn thấy hai người trước mặt trừng mắt nhìn hắn thì trong lòng lo sợ không biết khi nãy hắn có vô tình làm sai cái gì hay nói cái gì sai hay không.

Thiên Nhất Phong nắm chặt tay Vũ Ngọc Tuyên kéo vào một cái đình viện gần ngay đó, Thiên Dĩ thấy vậy cũng đi theo. Khi tới nơi ba người ngồi xuống, thấy Thiên Dĩ cùng Thiên Nhất Phong nhìn đông ngó tây thì y lên tiếng:” Hai người đang tìm cái gì vậy chứ?”. Thiên Nhất Phong bỏ qua lời nói của Vũ Ngọc Tuyên, thấy lúc này không có người nên lên tiếng nói nhỏ:” Ở trong cung mà ngươi ăn to nói lớn như vậy, thật không ra thể thống gì”.

Thiên Dĩ hiểu vì sao tứ ca lúc nãy trừng mắt nhìn hắn như vậy thì lên tiếng:” Tại lúc nãy vừa nhìn thấy hai người vui quá nên nhất thời không kiềm chế được mà đã làm mấy việc thất lễ mong tứ ca bỏ qua cho tiểu đệ”. Thiên Nhất Phong nhìn hắn’ hừ’ một tiếng rồi không nói gì, hắn thấy vậy liền hướng tới Vũ Ngọc Tuyên lên tiếng:” Hoàng tẩu người là nữ nhi nhà nào mà lại xinh đẹp như vậy lại không định nói gì với ta một chút sao”.

Vũ Ngọc Tuyên ngồi im lắng nghe cuộc nói chuyện của hai huynh đệ thì cũng ngầm hiểu lục hoàng tử biết Thiên Nhất Phong có thể nói chuyện nhưng y không quan tâm, tức giận nhìn Thiên Dĩ nói:” Ta là đại công tử Vũ Ngọc Tuyên của phủ thừa tướng, xin người đừng gọi ta là ‘ hoàng tẩu’ nữa, ta thấy người hoàng đệ của Nhất Phonng nên cứ gọi ta là Ngọc Tuyên ca ca là được rồi”.

Thiên Dĩ nghe Vũ Ngọc Tuyên nói như vậy hắn ngạc nhiên quay sang nhìn tứ ca hắn mày càng ngày càng nhíu chặt gần sắp đυ.ng vào nhau thì hiểu rằng ca ca mình đang tức giận thì vội lên tiếng:” Tứ ca người bình tĩnh đi, ta vừa rồi không biết nên đã thất lễ, ta lại không biết người mà huynh ngày đêm mong nhớ bây giờ đã trở thành thê tử của huynh mà chọc ghẹo, xin tứ ca tha lỗi, tiểu đệ không dám có lần sau”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe Thiên Dĩ nói thì ngây người, thầm nghĩ’ cái gì mà hằng đêm mong nhớ, không thể nào khi đó còn rất nhỏ làm gì mà có chuyện thích hay không thích cơ chứ’. Thiên Nhất Phong lên tiếng kéo y về thực tại, dù hắn rất tức giận nhưng vẫn gằn nhỏ từng chữ:” Ngươi mau câm miệng lại cho ta”.Thiên Dĩ thấy ca ca mình tức giận liền quay sang Vũ Ngọc Tuyên cầu cứu:” Ngọc Tuyên ca ca, vừa rồi là ta không phải mong ngươi đừng có để bụng, ngươi mau giúp ta làm tứ ca hạ hỏa một chút đi”.

Thấy dáng vẻ đáng thương của Thiên Dĩ, y liền bị lay động quay sang Thiên Nhất Phong nói:” Nhất Phong, người hãy bỏ qua cho lục hoàng tử đi, thấy ngài ấy cũng không biết mới mạo phạm, ta không để ý lắm đâu”.

Thiên Nhất Phong nghe Vũ Ngọc Tuyên xin cho lục đệ của mình thì khí hỏa càng ngày càng tăng lên, ghé sát tới tai của y nói:” Ngươi thật lòng muốn ta tha cho tứ đệ, ta tha cũng được thôi nhưng ngươi phải hôn ta một cái thì ta sẽ xem xét”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe những lời hắn vừa nói thì thẹn thùng nhỏ giọng nói:” Người thật sự muốn ta hôn người ngay tại đây?”. Hắn xem như y đã đồng ý mà lên tiếng:” Không thì ở đâu nữa”. Y sau đó liền điểm nhẹ lên má hắn một cái hôn nhẹ nhàng rồi quay mặt đi, hắn như vậy tỏ vẻ hài lòng mà nhìn tiểu vật nhỏ bị chọc ghẹo mà đỏ mặt trong thật đáng yêu biết chừng nào, cong môi tỏ ý cười.Thiên Dĩ ngồi đó không nghe hai người họ nói gì, chỉ thấy hành động của Vũ Ngọc Tuyên cùng sắc mặt của tứ ca cũng đã trở nên bình thường thì lặng lẽ rời đi để tránh làm phiền.