Chương 6

Trong hoàng cung lúc này, Thiên Nhất Phong và Vũ Ngọc Tuyên đang đi bên ngoài Hoa Nhan cung đã nghe thấy tiếng nói lớn của hoàng hậu:” Đã qua giờ thìn một khắc rồi, hoàng thượng người xem Nhất Phong cùng với thê tử của hắn vẫn chưa tới, để thái hậu cùng người chờ lâu như thế này, thật là không biết phép tắc”.

Thiên Khải Uy nghe Hàn Nhược Thi nói như vậy liền nhíu mày nói:” Nàng đừng có nói lớn như vậy, Nhất Phong là lần đầu thành thân nên tới trễ một chút cũng không sao, nàng xem mẫu hậu còn chưa lên tiếng nàng đã làm loạn hết lên rồi. Hàn Nhược Thi tức giận nghiến răng nghiến lợi định nói lại thì nghe tiếng của thái giám Tứ Tân:” Cung nghênh tứ hoàng tử, tứ hoàng tử phi”.

Thiên Nhất Phong cùng Vũ Ngọc Tuyên tiến vào hành lễ Vũ Ngọc Tuyên cung kính, nói:” Thái hậu vạn an, hoàng thượng vạn an, hoàng hậu nương nương vạn an”.Từ lúc hai người họ vừa bước vào thì mọi ánh mắt đều dồn lên người Vũ Ngoc Tuyên thầm nghĩ’ tại sao tứ hoàng tử phi xinh đẹp như vậy lại mặc nam trang cơ chứ’.

Tuy Vũ Ngọc Tuyên không thích mọi người nhìn y bằng ánh mắt như vậy nhưng cũng chỉ biết im lặng lén lút nhìn Thiên Nhất Phong, sắc mặt của hắn càng ngày càng đen lại thì cười thầm trong bụng.

Thiên Khải Uy ngây người với cảnh tưởng trước mắt nhưng vẫn uy nghiêm nói:” Các ngươi đứng lên cả đi, người đâu ban ghế cho tứ hoàng tử cùng tứ hoàng tử phi”. Sau khi Vũ Ngọc Tuyên bước đầu thuận lợi dâng trà cho thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu thì quay về chỗ ngồi của mình mà đảo mắt xung quanh một lượt xem có gì khả nghi hay không?.

Kim Nguyệt thái hậu là người thứ hai không ngạc nhiên khi thấy Vũ Ngọc Tuyên mặc nam trang từ khi y bắt đầu tiến vào Hoa Nhan cung, nói nhỏ cái gì đó với a hoàn bên cạnh mình. Một lúc sau thì tất cả cung nhân đều rời đi thì Vũ Ngọc Tuyên mới ngầm hiểu lúc nãy thái hậu đã nói cái gì với a hoàn, y bây giờ cũng thầm mừng trong lòng vì một phần đại lễ của hoàng hậu kỳ công chuẩn bị đã sắp phải thất bại, nhưng y không thể vì thế mà giảm đi lo lắng cùng cảnh giác đối với hoàng hậu.

Thái hậu lại lên tiếng:” Tứ hoàng tử phi, ngươi là đại công tử Vũ Ngọc Tuyên của thừa tướng phủ?”. Vũ Ngọc Tuyên giật thót tim đập liên hồi khi thái hậu nhận ra mình là ai thì vội vàng quỳ xuống nói:” Xin thái hậu cùng hoàng thượng tha tội cho nhà thần vì đã dám lừa người cùng hoàng thượng. Thần can tâm tình nguyện chịu bất cứ hình phạt nào nhưng chỉ riêng cái chết thì xin thứ lỗi thần không thể chấp nhận”.

Thiên Khải Uy nhìn dáng người nhỏ bé, xinh đẹp trước mắt thì nhớ đến cố nhân mà nói:” Ngươi trở lại ghế của mình ngồi trước đi, nghe thái hậu nói hết rồi chịu phạt sau cũng chưa có muộn”. Thái hậu Kim Nguyệt lại lên tiếng:” Ngươi tại sao từ lúc lên mười tuổi không xuất hiện để gặp hoàng tôn của ta nữa, ngươi không biết tại vì ngươi mà trong tám năm qua hắn luôn sống trong sự cô độc như mất đi ánh sáng sưởi ấm trái tim cô đơn của hắn vậy”. Thiên Nhất Phong nghe hoàng tổ mẫu nói như vậy thì nhíu mày nhìn về phía thái hậu ra ý đừng nhắc lại chuyện cũ nhưng thái hậu không để ánh nhìn của hắn vào mắt của mình mà đưa mắt nhìn Vũ Ngọc Tuyên chờ đợi câu trả lời thỏa đáng từ y.

Vũ Ngọc Tuyên nghe thái hậu nói như vậy thì bất giác nhớ về người cùng y chơi năm xưa mà không khỏi bất ngờ, lên tiếng:” Thần thật không ngờ tới người đó lại là tứ hoàng tử, nhưng thần có lí do riêng của mình nên không thể bước ra khỏi cổng phủ thừa tướng để gặp tứ hoàng tử được”.

Thái hậu Kim Nguyệt như vậy mà không khỏi lí do y tại sao không được ra khỏi phủ thừa tướng, giọng ấm áp nói:” Nếu bây giờ ngươi đã thành thân với hoàng tôn của ta thì mong ngươi đừng rời bỏ hắn mà biến mất thêm bất cứ một lần nào nữa”. Nghe thái hậu nói như vậy thì y liền vui mừng đứng dậy hành lễ cung kính nói:” Xin thái hậu hãy yên tâm, thần xin thề đời này mãi mãi cũng không bao giờ rời xa tứ hoàng tử dù chỉ là nửa bước”. Thiên Nhất Phong nghe y nói những lời như vậythì rất hài lòng, mặt cũng bất đầu xuất hiện một tầng hồng nhẹ.

Thiên Khải Uy chờ mẫu hậu của mình nói xong thì lập tức lên tiếng:” Ta thấy các ngươi quả nhiên là nhân duyên do ông trời sắp đặt cũng không muốn chia rẽ. Mặc dù phụ thân cùng muội muội của ngươi kháng lại thánh chỉ của ta nhưng trong cái sai lại có cái đúng nên ta sẽ bỏ qua chuyện này”. Vũ Ngọc Tuyên nghe hoàng thượng nói như vậy liền hành lễ cung kính nói:” Thần xin đa tạ hoàng thượng đã rộng lượng bỏ qua chuyện này”.

Thiên Khải Uy muốn hỏi Vũ Ngọc Tuyên có quen biết Qúy Thanh Phi hay không? Nếu quen thì làm ơn hãy cho ta biết y ở đâu? Lời chưa kịp ra khỏi miệng thì thái hậu Kim Nguyệt bất ngờ lên tiếng:” Ngươi dù sao cũng thành thân với hoàng tôn của ta rồi thì cũng nên gọi ta một tiếng hoàng tổ mẫu đi”. Vũ Ngọc Tuyên nghe thái hậu nói như vậy thì mặt đỏ nhẹ nói:” Hoàng tổ mẫu”.

Trong tiếng nói cười vui vẻ thì hoàng hậu nương nương bỗng lên tiếng:” Hoàng… thượng, thần… thϊếp…”. Thiên Khải Uy thấy nàng sắc mặt khó coi liền lên tiếng nói:” Nếu nàng mệt thì có thể quay về Hàn Tâm cung nghỉ ngơi đi”.

Hàn Nhược Thi đang rất muốn nói gì đó thì bất ngờ cơn đau bụng kéo đến, nàng đành nuốt lại lời định nói vào trong bụng, cung kính nói:” Thần thϊếp xin được phép cáo lui”.Sau khi hoàng hậu nương nương rời đi, Vũ Ngọc Tuyên mới hết lo lắng mà thở một hơi thật nhẹ nhõm cùng Thiên Nhất Phong rời khỏi hoàng cung trở về phủ tứ hoàng tử.