Vũ Minh Sơn đợi sau khi nữ nhi mình rời đi mới lên tiếng:” Tứ hoàng tử đã đến biên ải”. Thiên Quyết nghe nói như vậy thì trong lòng ngờ vực lên tiếng:” Sao lại đến nhanh như vậy?”.
Vũ Minh Sơn cũng không ngờ được Thiên Nhất Phong đến biên ải sớm hơn mười ngày giọng trầm lên tiếng:” Vậy chúng ta có nên…”. Không để Vũ Minh Sơn nói hết Thiên Quyết cất điệu cười đầy quỷ dị” ha…ha…ha” rồi nói:” Như vậy cũng tốt, ngươi hãy viết một mật tín gửi đến Lăng quốc nói với bọn họ lập tức thực hiện kế hoạch”.
Từ lúc Thiên Quyết bước vào của lớn của phủ thừa tướng Thập Thất luôn theo dõi mọi nhất cử nhất động của Thiên Quyết, hắn nằm ngửa trên mái chính phòng nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ thở dài thì thầm nói nhỏ:” Phong huynh không biết kiếp trước huynh đắc tội gì với bọn họ”.
Nói xong Thập Thất muốn lập tức đi tìm Thiên Dĩ, không ngờ được vừa mới quay lại đã thấy hắn đứng ngay sau mình thì giật mình’ AH’ một tiếng lớn. Thiên Quyết bên dưới nghe thấy tiếng động lạ thì lo sợ có người theo đuôi liền quát lớn:” Ai?” nói xong liền vụt ra ngoài để kiểm tra.
Vừa mới bước ra ngoài thì đυ.ng phải Vũ Ngọc Thanh, Thiên Quyết như vậy mà đẩy nàng sang một bên dùng khinh công bay thẳng lên mái của Viễn Trúc viện, Thập Thất dùng thuật tàng hình khiến Thiên Quyết không thể nhìn thấy bọn họ. Thiên Dĩ thấy bí thuật này rất hữu dụng liền lên tiếng:” Ngươi có thể dạy cho ta bí thuật…”.
Thập Thất đang tức giận nghe hắn muốn học bí thuật càng thêm tức giận nói:” Cái này không dạy cho người được”. Thiên Dĩ đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng nói lớn của Thiên Quyết:” Khốn khϊếp”.
Thiên Quyết trở lại chính phòng thì Vũ Ngọc Thanh đã vội chạy tới đầu tựa vào ngực Thiên Quyết giọng oán trách lên tiếng:” Người đẩy Thanh nhi đau lắm người có biết không?”. Thiên Quyết không muốn có những tin đồn về tình cảm giữa hai người giọng ôn nhu lên tiếng:” Thanh nhi ta xin lỗi đã làm nàng đau”.
Vũ Ngọc Thanh nghe Thiên Quyết nói như vậy trong lòng cảm thấy vẫn chưa thỏa đáng nhưng nàng cũng muốn đòi thêm giọng dịu dàng nói:” Thanh nhi không trách người”.
Vũ Minh Sơn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khụ khụ vài tiếng nói:” Ngũ hoàng tử có nhìn thấy ai không?”, Thiên Quyết không nói gì chỉ lắc đầu. Vũ Ngọc Thanh cảm thấy mệt mỏi trong người liền lên tiếng nói:” Phụ thân ta cảm thấy người không được khỏe ta xin phép được hồi phủ sớm”.Vũ Minh Sơn cũng không muốn nói gì thêm về kế hoạch của bọn họ trước mặt nữ nhi của mình chỉ nhẹ gật đầu rồi đứng dậy tiễn hai người ra trước cổng phủ.
Ở Ngọc Trúc viện, Thập Thất tức giận nói:” Lục hoàng tử người có thể đừng dọa ta có được không?”. Thiên Dĩ giọng có lỗi lên tiếng:” Ta xin lỗi, ta sai rồi ta là tưởng ngươi không có việc gì làm nên đi ngắm trời”.Thập Thất nghe hắn nói như vậy càng thêm tức giận nói:” Ngắm trời? Ta thật sự không rãnh như lục hoàng tử”.
Vũ Ngọc Vân ở trong phòng nghe ồn ào ở bên ngoài còn tức giận chuyện lúc nãy lập lúc mở của phòng nói:” Hai người các ngươi thật ồn”.Hai người bọn họ lần đầu thấy dáng vẻ này của Vũ Ngọc Vân đứng sững tại chỗ một lúc, nàng thấy hai người bọn họ như vậy mới dịu giọng nói:” Ta xin lỗi vừa nãy ta không cố ý nói như vậy”.
Thiên Dĩ thấy lại dáng vẻ dịu dàng của Vũ Ngọc Vân cong môi cười nói:” Không sao”. Vũ Ngọc Vân nhìn thấy nụ cười đẹp mê hồn của hắn mặt ngượng ngùng nói sang chuyện khác:” Hai người là đang nói chuyện gì mà ồn ào như vậy?”.
Thập Thất lúc này mới nhớ mình cần phải lên đường gấp liền vỗ vai Thiên Dĩ nói:” Ta có việc cần phải đi nơi này giao lại cho người”. Thiên Dĩ muốn năn nỉ Thập Thất dạy bí thuật tàng hình cho mình nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Thập Thất giọng nuối tiếc nói:” Được”.
Thiên Dĩ cảm thấy việc canh giữ có chút nhằm chán đợi Thập Thất rời đi liền hướng mắt nhìn Vũ Ngọc Vân nói:” Cô nương có thể tâm sự với ta một chút có được không?”.Vũ Ngọc Vân suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu nói:” Vậy mời lục hoàng tử đến đình viện ta cho người mang điểm tâm ra”,Thiên Dĩ thấy nàng đồng ý thì vui mừng đi thẳng tới đình viện.
Vũ Ngọc Vân cho a hoàn lui hết mới lên tiếng:” Người và vị huynh đệ lúc nãy có tranh chấp gì với nhau sao?”. Thiên Dĩ trước giờ trêu ghẹo với vô số mĩ nhân nhưng vị tiểu cô nương trước mặt khiến hắn có cảm giác không muốn trêu chọc liền lên tiếng:” Không việc gì quan trọng”.
Vũ Ngọc Vân không biết nói gì chỉ im lặng cho một miếng bánh hoa đào lên miệng, Thiên Dĩ thấy khóe miệng nàng còn vương một chút bột bánh liền đưa tay lau đi. Hành động bất ngờ của Thiên Dĩ khiến Vũ Ngọc Vân giật mình nàng vội che miệng mình lại nói:” Ta có thể làm được”.
Vũ Ngọc Vân thấy tình cảnh có vẻ ngượng ngùng nên lại lên tiếng hỏi:” Ta thấy người rất thân với tứ hoàng tử hơn những vị huynh đệ khác”. Thiên Dĩ nghe nàng nói như vậy giọng có chút buồn gượng cười nói:” Từ lúc ta sinh ra đời đã không được nhìn thấy gương mặt của mẫu thân nhưng đổi lại ta được mẫu thân của tứ ca yêu thương như con ruột, tứ ca cũng rất yêu thương ta luôn bảo vệ ta trước những vị hoàng huynh luôn bắt nạt ta nên tứ ca và ta thân nhau cũng là lẽ thường tình”.
Vũ Ngọc Vân vừa rồi đã hỏi chuyện không nên hỏi liền trầm giọng nói:” Ta xin lỗi đã gợi chuyện khiến người không vui”. Thiên Dĩ tâm trạng cũng không quá đau buồn lên tiếng:” Không sao”.
Thiên Dĩ cùng Vũ Ngọc Vân nói chuyện rất vui vẻ thì có tiếng của a hoàn:” Tiểu thư, thừa tướng cho gọi người đến chính phòng có việc cần nói”.Thiên Dĩ có chút luyến tiếc nói:” Cô nương cứ việc đi”.