Chương 22

Biên ải Tây Khâm có khí hậu thất thường ban ngày thì nóng còn ban đêm thì lạnh đến thấu xương nên một người từ trước đến nay vẫn chưa chịu khổ cực như Vũ Ngọc Tuyên sẽ sống thế nào, Qúy Thanh Phi lo lắng nói:” Tuyên nhi sao ngươi có thể đi theo tứ hoàng tử đến một nơi như thế này?”.

Vũ Ngọc Tuyên cảm thấy nơi này không có gì là khiến y phải sống không được liền lên tiếng:” Thúc thúc ta là chỉ muốn ở bên cạnh ngài ấy”.Qúy Thanh Phi nghe y nói liền cười to’ ha…ha…ha’ rồi nói:” Tuyên nhi ngươi giữ kĩ tứ hoàng tử như vậy không sợ hắn chán ngươi hay sao?”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe Qúy Thanh Phi nói như vậy thì trầm ngâm suy nghĩ’ thúc thúc quả nhiên nói không sai nhưng nếu tứ hoàng tử muốn bỏ rơi ta thì ta sẽ vĩnh viễn cũng không gặp mặt lại tứ hoàng tử nữa’.Qúy Thanh Phi thấy vẻ mặt khác thường của Vũ Ngọc Tuyên liền nói:” Thúc thúc chỉ là nói đùa ngươi không cần lo lắng, hắn dám bỏ ngươi thúc thúc sẽ khiến cả gian sơn họ Thiên sụp đổ”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe những lời nói của Qúy Thanh Phi giật mình vội lấy tay che miệng thúc thúc nhìn xung quanh rồi nói:” Ta biết thúc thúc thương ta nhưng những lời vừa rồi thúc thúc đừng bao giờ nói lại nữa”.Qúy Thanh Phi bỏ qua lời y gỡ tay y ra rồi nói:” Ngươi không việc gì phải sợ”.

Nhiều năm ở biên ải Qúy Thanh Phi không biết kinh thành đã thay đổi như thế nào hỏi y không ngừng nghỉ cho đến tối.Hai người họ đang nói chuyện vui vẻ thì không biết ở đâu có tiếng của thiếu nữ:” Thanh Phi thúc thúc”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe tiếng của vị thiếu nữ kia rất quen thuộc liền khó chịu, trái với sự khó chịu của y Qúy Thanh Phi cười nói:” Tiểu Vi Vi ngươi tối rồi sao không ở nhà mà chạy ra ngoài chơi không sợ người Lăng quốc bắt đi nữa sao”.

Hạ Vi đi tới chỗ hai người họ cười nói:” Mẫu thân có làm một ít bánh…” nàng vừa nói vừa nhìn xung quanh để tìm người. Qúy Thanh Phi nhìn thấy liền nói:” Tiểu Vi Vi là đang tìm ai sao?”.

Hạ Vi ngượng ngùng đỏ mặt nói:” Tiểu Vi muốn tìm cái người đi cùng vị ca ca này không biết người đó có ở đây không?” nàng vừa nói vừa nhìn sang Vũ Ngọc Tuyên. Y cảm thấy có ánh mắt nhìn mình thì lên tiếng:” Ngươi tìm ngài ấy có việc gì?”.

Hạ Vi đưa một thố gỗ vào tay Vũ Ngọc Tuyên rồi nói:” Cảm phiền ngài có thể đưa cái này cho vị kia”. Vũ Ngọc Tuyên đã không mấy phần thiện cảm chuyện kia giờ nàng ta lại đem đồ ăn cho phu quân y, y tức giận nhưng cũng không muốn phụ lòng tấm lòng của người khác giọng vẫn điềm tĩnh nói:” Ta thay tứ hoàng tử cảm tạ mẫu thân ngươi”.

Nàng thấy y đã nhận thố gỗ thì cười tươi rời đi, Thiên Nhất Phong sau khi Hạ Vi rời đi liền xuất hiện. Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn thì vui mừng nói:” Phong người đã xong việc rồi sao?”.Hắn gật đầu rồi nhìn thố gỗ trên tay y thì nhíu mày, hắn trong đầu lúc này nghĩ rằng’ Tuyên nhi của hắn đúng là dung mạo không bình thường dù là ẩn sau chiếc mặt nạ xấu xí kia vừa tới đây ngày đầu tiên đã có người chú ý đến’.

Vũ Ngọc Tuyên thấy hắn nhìn thố gỗ trên tay y, y liền nói:” A cái này không phải cho ta”, Thiên Nhất Phong nhìn y với nét mặt khó hiểu, y lại lên tiếng:” Dung mạo anh tuấn của phu quân quả nhiên không tầm thường mới ngày đầu tiên đã được tiểu cô nương để ý đến khiến người làm thê tử như ta phải ăn giấm thật là chua quá đi”.

Qúy Thanh Phi bên cạnh nghe y nói như vậy thì cười lớn’ ha…ha…ha’, đang cười cảm thấy có một khí lạnh ở phía sau không khỏi giật mình.Bỗng ở phía sau xuất hiện một vị nam tử không chỉ có dung mạo anh tuấn mà trên người còn tỏa ra một khí tức giống với Thiên Nhất Phong, hắn ôn nhu khoác áo choàng lên người Qúy Thanh Phi rồi nói:” Thanh Phi có lạnh không?”.

Qúy Thanh Phi ngạc nhiên vì xuất hiện của vị nam tử kia thì ngượng ngùng nói:” Ta không còn lạnh nữa”. Vị nam tử kia không nói gì tiến lên phía trước nhìn rõ gương mặt của hay người họ không hỏi nhíu mày.

Vũ Ngọc Tuyên nhìn khuôn mặt của nam tử kia không khỏi ngạc nhiên nói lớn:” Bắc thân vương”. Vị nam tử đó không chỉ là Bắc thân vương Thiên Duệ được nhiều người ở đất Sơn Dung ca ngợi là một vị vương tài giỏi, mà cũng là hoàng thúc nhỏ tuổi nhất của Thiên Nhất Phong.

Tuy Thiên Duệ là vương của một đất nhưng không quá nhiều người nhìn thấy gương mặt của hắn vậy mà vị thiếu niên đeo mặt nạ này lại biết, Thiên Duệ trừng y rồi ngờ vực lên tiếng:” Ngươi là ai?”. Y sao lại không biết người này đời trước Bắc thân vương là người viện binh cho Thiên Nhất Phong tiến vào hoàng cung để cứu y ra ngoài nhưng số kiếp của y lại không đợi được hắn đến cứu mình đã bị Thiên Quyết đâm một kiếm.

Thiên Nhất Phong tiến tới nắm lấy bàn tay thon dài khẽ run của y trừng lại Thiên Duệ một cái, Qúy Thanh Phi lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay liền lên tiếng:” Tiểu Duệ người đừng có nhìn Tuyên nhi như vậy y sẽ sợ”.

Thiên Duệ nghe Qúy Thanh Phi gọi người đeo mặt nạ kia thân mật như vậy thì tức giận nhưng vẫn tỏ vẻ uy nghiêm nhìn hai người họ rồi lên tiếng:” Thanh Phi oan uổng cho ta rồi, ta chỉ muốn xem dung mạo của người có thể khiến tiểu Phong trừng mắt nhìn ta đáng sợ như vậy thì ra cũng chỉ là một xú nha đầu”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe Thiên Duệ nói như vậy thì tức giận không thèm để ý đến thân phận của người kia liền nói:” Ta mới không phải xú nha đầu, tại vì Nhất Phong không cho ta gỡ…”. Y chưa nói xong liền cảm giác dây thắt mặt nạ đã được nới lỏng khiến mặt nạ rơi xuống đất lộ ra trước mặt hai người kia là một thiếu niên xinh đẹp không ai có thể sánh được.