Chương 8: Anh ấy thường xuyên đưa phụ nữ về nhà sao?

Hạ Mạt Nhiên chủ động, không thể nghi ngờ đối với Cố Minh Tu là sự trêu chọc chí mạng. Cô thực sự rất chủ động nhưng kỹ năng hôn lại……Quá kém.

Cố Minh Tu bị chọc cười.

“Chỉ có bao nhiêu đây bản lĩnh?”

Còn muốn dùng thân thể trói chặt hắn?

Hiển nhiên Cố Minh Tu vẫn đang hiểu lầm cô, cho rằng lần này cô thỏa hiệp là có mục đích khác.

Hạ Mạt Nhiên đỏ mặt, cô cũng không có nhiều kinh nghiệm.

Kiếp trước, Hàn Thừa Trạch miệng nói không ghét bỏ cô nhưng chưa từng chạm vào cô dù chỉ một lần. Sau này khi kết hôn cũng tìm đủ cớ để trốn tránh.

Cô từng một mình nằm khóc trong vô số đêm, một đêm cùng với Cố Minh Tu kia trở thành vết sẹo không thể xóa nhòa ở đáy lòng.

Hàn Thừa Trạch càng không chạm vào cô, cô càng hận Cố Minh Tu. Ngu ngốc đến tột cùng.

“Em…em sẽ học. Thực ra em rất thông minh.”

Hạ Mạt Nhiên mím môi, không có tự tin nói.

Cố Minh Tu hít một hơi thật sâu, ấn đầu cô hôn lên.

“Vậy cứ cố gắng học tập chăm chỉ, học cách làm sao lấy lòng anh.”

Một đêm này, Hạ Mạt Nhiên khóc đến khàn giọng, Cố Minh Tu cũng chưa chịu tha cho cô. Ngày hôm sau, lúc Hạ Mạt Nhiên tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Toàn thân rã rời, vừa động liền đau nhức. Trên giường lớn trống không, Hạ Mạt Nhiên sờ soạng chỗ bên cạnh, chỉ thấy lạnh lẽo.

Hiển nhiên Cố Minh Tu đã đi từ sớm rồi. Hạ Mạt Nhiên ôm chăn, cảm thấy có chút hụt hẫng.

Kiếp trước, cô đã sớm quen với việc ngủ cùng giường với anh, cũng quen với việc mỗi sáng thức dậy là có thể nhìn thấy Cố Minh Tu.

Anh sẽ nhìn cô cười, cưng chiều gọi cô là heo lười.

“Heo lười nhỏ mau rời giường, ăn một chút đi.”

Cô lúc thức dậy tính khí sẽ không tốt, sau đó phát hỏa trên người anh. Sẽ lấy gối đánh anh, mắng anh .

Nhưng hiện tại….. Cô không dám. Kiếp trước, cô là ỷ lại anh yêu cô. Nhưng bây giờ cô không dám xác định.

Hiện tại anh vẫn chưa nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Kiều Hân Nhiên. Lỡ như…..

Dù sao trong mắt Hạ Mạt Nhiên, anh chính là đồ ngốc. Ngốc đến nỗi bị cô lừa gạt, mất tất cả mọi thứ vẫn còn không biết mệt mà đối xử tốt với cô.

“Hạ tiểu thư, tiên sinh phân phó để người ăn sáng xong rồi lại đi.”

Bảo mẫu đến quét dọn vệ sinh, nhìn Hạ Mạt Nhiên đầu tóc bù xù đang ngáp nói một câu. Cô giật mình, muốn trốn tránh.

“Quần áo đã giúp cô chuẩn bị, tiên sinh nói cô ăn xong thì mau chóng rời đi.”

Bảo mẫu bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ.

Hiển nhiên là đang đuổi Hạ Mạt Nhiên đi. Hơn nữa, nhìn rất giống như ngựa quen đường cũ.

Hạ Mạt Nhiên có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi:

“Dì ơi, anh ấy thường xuyên đưa phụ nữ về nhà sao ạ?”

Bảo mẫu thờ ơ liếc nhìn cô, giọng nói chậm rãi.

“Người thích tiên sinh rất nhiều, phụ nữ muốn bò lên giường tiên sinh cũng rất nhiều, cô đương nhiên không phải người đầu tiên.”

“.....”

Trong lòng Hạ Mạt Nhiên lạnh hơn chút, cảm thấy có chút thất vọng.

Không có tâm trạng ăn uống, Hạ Mạt Nhiên chỉ ăn một ít, sau đó thay quần áo rời đi. Cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm. Đó là tìm cách đối phó với Hàn Thừa Trạch và Hạ Thiên Thiên. Trời cao cho cô cơ hội sống lại một lần, tất nhiên không thể lãng phí.

Muốn lấy đồ trong tay của Cố Minh Tu, Hàn Thừa Trạch và Hạ Thiên Thiên nghĩ cũng quá hay. Quán cà phê, nơi đây chính là chỗ cũ của Hàn Thừa Trạch và Hạ Mạt Nhiên.

Lúc trước Hàn Thừa Trạch anh hùng cứu mỹ nhân ở đây, sau đó thỉnh thoảng lại đưa cô đến. Đối với Hạ Mạt Nhiên khi đó, đây coi như là nơi chứng kiến tình yêu của bọn họ.

Cũng là ở chỗ này, Hạ Mạt Nhiên tỏ tình Hàn Thừa Trạch.

“Thừa Trạch, em thích anh…. Anh có thích em không?”

Hôm đó, Hạ Mạt Nhiên vừa cẩn thận vừa khẩn trương tỏ tình Hàn Thừa Trạch.

Hàn Thừa Trạch nhìn cô cười, giơ tay xoa xoa đầu cô.

“Thực ra, anh đã muốn tỏ tình em từ lâu.”

Trái tim Hạ Mạt Nhiên đập thật nhanh, khích động vui sướиɠ.

Trên đời này còn có chuyện gì vui hơn khi người mình thích cũng thích mình.

Hạ Mạt Nhiên cười mỉa mai, lấy dũng khí tiến vào.

Hạ Mạt Nhiên đêm qua khóc đến sưng mắt, trên cổ đều là dấu hôn, nhìn qua trong rất đáng thương. Đồng tử Hàn Thừa Trạch nháy mắt co rút, bàn tay phía dưới bàn chậm rãi nắm chặt.

“Mạt Nhiên, em không sao chứ?”

“Tôi không sao?”

Hạ Mạt Nhiên lắc đầu. Hàn Thừa Trạch cầm khăn giấy, muốn lau đi nước mắt của cô.

Hạ Mạt Nhiên theo bản năng né tránh, dâng lên một trận bồn nôn. Cô ghê tởm, muốn nôn. Đây là phản ứng sinh lý khi cô nhìn thấy Hàn Thừa Trạch.