Chương 7: Dù sao cũng đã chết một lần, cô còn sợ cái gì.

Tắm rửa xong, Hạ Mạt Nhiên quấn khăn tắm, lộ ra nửa cái đầu.

“Minh Tu….anh có thể cho em mượn quần áo không?”

Giọng nói cô lí nhí, có chút không tự nhiên.

Cố Minh Tu đang đọc tài liệu, nghe câu thấy lời cô, ngón tay thoáng cứng đờ, bỏ ly cà phê xuống đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo sơ mi đưa cho Hạ Mạt Nhiên.

Áo sơ mi của anh rất lớn, cô mặc vào vừa đủ qua mông, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn hơi ửng đỏ, mười phần mê người.

“Lại đây.”

Hạ Mạt Nhiên vui mừng chạy đến. Thấy Cố Minh Tu lấy hòm thuốc, cô hoàn toàn ngây người.

Cố Minh Tu…Vẫn là quan tâm cô.

Kiếp trước, cô làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, hại anh vào tù ba năm nhưng anh vẫn như cũ yêu cô. Đột nhiên, cô có chút lớn gan, lấy hết can đảm thò lại gần hôn vào khéo miệng anh một cái.

Đây là việc mà kiếp trước…..Cô muốn làm lại không dám.

Khi đó cô mắc phải loại bệnh kia sợ liên lụy Cố Minh Tu, muốn ôm anh thậm chí là ngủ chung cũng trở thành một loại hy vọng xa xỉ.

Cái loại hy vọng xa xỉ này giống như hàng vạn con kiến ngày đêm cắn xé linh hồn cô, làm cho cô đau đớn muốn chết đi.

Bàn tay đang thoa thuốc của Cố Minh Tu thoáng mạnh hơn chút, anh nhíu mày, ánh mắt lạnh băng.

“Chơi vui không?”

Hạ Mạt Nhiên run run, vết thương đau đớn khiến mắt cô đỏ đỏ. Nhưng cô kìm nén không nói.

Cố Minh Tu là cố ý làm đau cô, muốn xem cô la khóc, nhưng cô lại chịu đựng…. Không rên một tiếng. Cố Minh Tu nghi hoặc nhìn Hạ Mạt Nhiên.

Ở trong trí nhớ của anh, Hạ Mạt Nhiên là loại tiểu thư nũng nịu yếu đuối, đầu ngón tay bị cắt một cái cũng sẽ khóc nữa ngày trời.

Lần này lòng bàn chân bị thương nặng như vậy lại không rên một tiếng. Khổ nhục kế? Cố Minh Tu lười vạch trần cô.

Nhưng không thể không thừa nhận, chiêu này của cô rất hiệu quả. Anh thật sự…vẫn rất đau lòng.

“Cố Minh Tu, em tên Hạ Mạt Nhiên.”

Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể làm quen lại một lần nữa không?”

Cố Minh Tu thu dọn hòm thuốc, không trả lời cô.

“Cố Minh Tu…”

Hạ Mạt Nhiên vừa muốn để chân xuống đứng lên đã bị anh trừng mắt cảnh cáo.

“Chân nếu không muốn nữa liền chặt bỏ đi.”

Hạ Mạt Nhiên theo bản năng thu hai chân lại, giơ hai tay hướng Cố Minh Tu.

“Ôm một cái.”

Kiếp trước, khi xương khớp của cô đau đến mức không thể đi nỗi, mỗi lần đều là Cố Minh Tu ôm cô đi. Anh bế cô đi tắm, bế cô đi vệ sinh…. Chỉ cần cái gì cô không làm được thì anh sẽ ôm cô.

Đồng tử của Cố Minh Tu chấn động, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm giác khó chịu trong người.

Thấy anh tháo cà vạt ra đi tắm rửa, Hạ Mạt Nhiên đáy mắt hiện lên ý cười. Đây là người đàn ông của cô. Cố Minh Tu tắm rửa xong, đi ra liền thấy cô đang ngồi cười ngây ngô.

“Không phải nói làm gì cũng có thể sao?”

Cố Minh Tu đi đến trước mặt Hạ Mạt Nhiên, như muốn thăm dò cô.

“Cởϊ qυầи áo ra.”

Cô sửng sốt một lúc lâu, nhất thời không có phản ứng lại. Cố Minh Tu cười lạnh, xoay người muốn đi.

Hạ Mạt Nhiên theo bản năng vội nắm lấy tay anh, nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi.

“Em….anh không cần đi.”

“......”

Không khí đột nhiên yên tĩnh, có chút không thích hợp.

Đôi mắt Cố Minh Tu biến hóa như bão táp, cô điên rồi? Cư nhiên….. thật sự cởϊ áσ.

Hô hấp có chút khó khăn, Cố Minh Tu cảm thấy tu dưỡng tốt đẹp cũng điểm mấu chốt của anh đều bị chó ăn rồi. Lý trí anh đứt phựt.

Bế ngang người đem vào phòng ngủ, Cố Minh Tu lập tức ném cô lên giường, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Là do bản thân em tự tìm đến….”

Hạ Mạt Nhiên vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Đây là đều kiếp trước cô muốn làm nhưng lại không thể.

Hai mắt cô ửng hồng, Hạ Mạt Nhiên gật đầu thật mạnh, tay nhỏ chủ động cởi bỏ áo tắm dài của anh.

“......”

Sự gấp gáp đó…. Thật giống như cô đang không chờ nổi muốn anh. Mặc kệ cô lại muốn giở trò gì, bây giờ Cố Minh Tu chỉ muốn làm cô đến khóc.

“Cố Minh Tu…”

Cổ bị cắn một cái mạnh, mắt Hạ Mạt Nhiên đều đỏ lên vì đau. Anh là chó sao? Nhưng là bản thân đuối lý, cô chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp với anh.

Kiếp trước, cô cùng Cố Minh Tu loại hormone biết đi này nằm trên một chiếc giường nhỏ trong phòng trọ, chỉ có thể xem mà không thể ăn, thực sự là quá dày vò.

“Hạ Mạt Nhiên…..Em không nên lại đến trêu chọc anh.”

Giọng nói anh trầm khàn, dừng lại ở tai của cô lại mười phần quyến rũ. Hạ Mạt Nhiên lớn gan ôm lấy khuôn mặt anh hôn lên.

Dù sao cũng đã chết một lần, cô còn sợ cái gì.