Cố Minh Tu dừng chân, đứng tại chỗ, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó. Vóc dáng anh rất cao cộng thêm một thân tây trang, nhìn qua mười phần soái khí.
“Không bỏ.”
Hồi lâu sau, giọng nói trầm khàn của Cố Minh Tu vang lên.
“A?”
Trợ lý tưởng mình nghe nhầm.
“Không bỏ, bộ phận phụ trách dốc toàn lực cho hạng mục ở ngoại ô phía Đông.”
“Yess.”
Trợ lý hưng phấn. Cố tổng của bọn họ cuối cùng cũng thanh tỉnh.
“Cố tổng, tôi đã nói Hạ Mạt Nhiên kia có cái gì tốt, vừa không biết điều vừa ngu ngốc đến dọa người.”
Trợ lý lớn gan phàn nàn.
“Bị Hàn Thừa Trạch lừa gạt xoay mòng mòng, Hạ gia sớm muộn gì cũng suy tàn trong tay cô ấy.”
Cố Minh Tu lạnh lẽo nhìn trợ lý.
“Cậu rất rảnh?”
Trợ lý sợ đến mức suýt cắn lưỡi, ngoan ngoãn câm miệng.
Ngự cảnh Lam Loan.
Hạ Mạt Nhiên biết Cố Minh Tu luôn sống một mình. Cô không có trở về nhà, mà trước tiên chạy đến cửa nhà của anh, chờ anh trở về. Cô sợ, sợ anh sẽ không cần cô nữa.
Nếu ngay cả Cố Minh Tu cũng không cần cô, cô không biết một đời này sẽ có ý nghĩa gì nữa.
Cố Minh Tu về nhà đã là 22:33 tối.
Anh từ trên xe bước xuống, thân hình thon dài, mặc quần áo trông còn đẹp hơn người mẫu. Trong xương cốt bẩm sinh đã có cảm giác lãnh đạm, xa cách làm người khác chùn bước, không dám tiếp cận.
Cảm nhận được điều gì, Cố Minh quay đầu nhìn thoáng qua cửa, một dáng người gầy yếu cuộn tròn ở đó. Hình như còn đang run rẩy….
Cố Minh Tu không biết Hạ Mạt Nhiên muốn làm cái gì, không để ý đến cô. Hạ Mạt Nhiên thấy Cố Minh Tu đã trở về, nắm chặt góc áo đứng dậy đi theo.
Cô nghĩ nếu như anh đuổi cô đi, cô sẽ mặt dày ăn vạ ở đây. Nhưng anh không làm thế, anh đi vào phòng khách, quay đầu nhìn Hạ Mạt Nhiên đang co quắp đứng ở cửa.
Hạ Mạt Nhiên biết anh có tính sạch sẽ, nhưng bây giờ cô một thân quần áo bẩn, chân đầy đất còn chảy máu. Nhìn thế nào cô cũng giống một thứ bẩn thỉu nhất gây ô nhiễm.
“Đi vào.”
Cố Minh Tu trầm giọng.
Hạ Mạt Nhiên được anh cho phép, vừa khẩn trương vừa vui sướиɠ đi theo vào. Sàn nhà lạnh lạnh, sạch sẽ bóng loáng. Nhưng những chỗ cô đi qua đều để lại dấu chân đầy máu.
Hạ Mạt Nhiên cứng đờ tại chỗ, sợ hãi không dám đi tiếp.
Thấy Cố Minh Tu nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc, Hạ Mạt Nhiên vội vàng nói.
“Em…em sẽ quét dọn sạch sẽ.”
Cố Minh Tu kinh ngạc nhìn cô, người năm đầu ngón tay quanh năm không dính nước, Hạ gia đại tiểu thư bị Hạ Cảnh Sâm chiều hư, sẽ quét dọn vệ sinh?
“Em có thể về nhà.”
Cố Minh Tu có chút hối hận khi để cô đi vào.
Hốc mắt Hạ Mạt Nhiên nháy mắt đỏ bừng.
“Em mất chìa khóa rồi, cũng không có tiền ở khách sạn, anh có thể hay không cho em ở lại đây…..”
Hạ Mạt Nhiên không thể nghi ngờ là rất xinh đẹp.
Làn da trắng không tỳ vết như bạch ngọc, sạch sẽ…. Đơn thuần. Nhìn cô hốc mắt ửng hồng nhỏ giọng cầu xin, Cố Minh Tu chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nếu là trước đây thì không nói, nhưng tối hôm qua anh mới chạm qua cô. Cái loại du͙© vọиɠ này một khi đã mở ra thì khó mà khống chế.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Hạ Mạt Nhiên khóc lóc xin tha, còn có vòng eo bị nhéo đỏ….Cố Minh Tu giơ tay xoa xoa ấn đường, khí áp xung quanh cũng lạnh xuống.
“Cố Minh Tu, anh có thể không đính hôn với Kiều Hân Nhiên….”
Hạ Mạt Nhiên bật khóc, cô không muốn Cố Minh Tu cùng người phụ nữ khác đính hôn.
Hơn nữa Kiều Hân Nhiên cũng không yêu anh, chỉ muốn lợi dụng anh. Chờ anh xảy ra chuyện sẽ dẫm lên anh để thượng vị. Nhưng những lời đó Hạ Mạt Nhiên không nói ra.
Cô không có lập trường, cũng không có tư cách để nói. Bản thân cô chưa từng đối xử tốt với anh.
Cố Minh Tu ánh mắt phức tạp nhìn cô, không nói gì.
“Cố Minh Tu….anh muốn cái gì em cũng có thể cho anh, chỉ xin anh đừng không cần em…”
Hạ Mạt Nhiên khóc lớn.
Nếu Cố Minh Tu cũng không cần cô thì cô thật sự sẽ không còn gì nữa, chỉ có hai bàn tay trắng.
“Cái gì cũng có thể?”
Cố Minh Tu giọng nói có chút khàn khàn. Hạ Mạt Nhiên mắt ửng hồng gật đầu, trong thật ngoan ngoãn.
Chính là bộ dạng ngoan ngoãn từ trong xương cốt này khiến Cố Minh Tu mỗi khi nhìn thấy đều mất khống chế muốn ức hϊếp cô, muốn làm cho cô khóc.
“Đi tắm rửa.”
Cố Minh Tu hắng giọng ra lệnh. Hạ Mạt Nhiên gật đầu, thực nghe lời chạy vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, Hạ Mạt Nhiên bị nước lạnh kí©h thí©ɧ toàn thân run rẩy.
Nhưng cô không chỉnh sang nước ấm, muốn dùng nước lạnh tắm rửa khiến bản thân bình tĩnh lại. Dù sao. tất cả những chuyện hôm nay giống như một giấc mộng đẹp đẽ. Cô sợ đây thực sự là một giấc mộng do cô tưởng tượng ra, chỉ cần tỉnh giấc thì sẽ biến mất.