Chương 5: Cô ấy là Kiều Hân Nhiên.

Hạ Mạt Nhiên nhớ rõ, kiếp trước cô bị Hàn Thừa Trạch mê hoặc. Ngày hôm sau đưa tất cả chứng cứ và cơ mật giao cho hắn. Hàn Thừa Trạch kêu cô nói chuyện này cho anh trai, để anh trai làm chủ cho cô.

Em gái bị người ta đưa vào khách sạn, ở trong tình huống không tình nguyện mà phát sinh quan hệ. Cho dù đối phương có là Cố Minh Tu thì Hạ gia cũng nhất quyết không để yên.

Anh cả Hạ Mạt Sâm tức giận đùng đùng đi tìm Cố lão gia nói lý lẽ. Cố Minh Tu từ nhỏ đã không cha không mẹ, là do Cố lão gia nuôi lớn.

Nhưng sức khỏe của Cố lão gia không tốt, vì chuyện này tức giận đến mức bị xuất huyết não, nằm viện vài ngày liền không qua khỏi.

Cũng vì chuyện này mà Hạ gia và Cố gia hoàn toàn trở mặt.

Khi đó Hạ Mạt Nhiên cũng không biết Hạ thị đang gặp vấn đề, tài chính thiếu hụt trầm trọng, các hạng mục không thể chống đỡ, gặp khó khăn rất lớn.

Hạ Cảnh Sâm lúc này lại vì em gái mà đắc tội Cố gia, không thể nghi ngờ làm Hạ gia dậu đổ bình leo*.

Kiếp trước, Hạ Mạt Nhiên luôn rất hận Cố Minh Tu, cho rằng sự khủng hoảng của Hạ gia là do Cố Minh Tu làm, là anh đang trả thù.

Mãi cho đến sau này mới biết được là do Hàn Thừa Trạch và Hạ Thiên Thiên gây ra.

Trận mưa gió làm cho giới thượng lưu rung chuyển, từ lúc bắt đầu đã là do người khác tính kế.

Mà người phụ nữ đưa Cố Minh Tu đi chính là đại tiểu thư của Kiều gia ở Hải Thành, tên là Kiều Hân Nhiên, là một nữ cường chính hiệu, 22 tuổi về nước tiếp nhận công ty, thủ đoạn quyết đoán, cả Hạ Cảnh Sâm cũng phải thừa nhận cô ấy là nhân tài kiệt xuất trong giới thương nhân.

Cùng Kiều Hân Nhiên so sánh, Hạ Mạt Nhiên hoàn toàn là một kẻ vô dụng. Trừ việc có ba người anh trai yêu thương, cô căn bản không có một điểm sáng nào.

Cố lão gia qua đời không lâu, Cố Minh Tu cùng Kiều Hân Nhiên liền đính hôn, này chính là vô hình đánh thẳng vào mặt mũi Hạ gia.

Bởi hôn ước vốn dĩ là Hạ Mạt Nhiên và Cố Minh Tu.

Cố Minh Tu hận Hạ gia, điểm này cô vẫn luôn hiểu rõ.

Lại về sau, khi Hàn Thừa Trạch hãm hại Cố Minh Tu vào tù, Kiều Hân Nhiên lập tức tuyên bố từ hôn, phủi sạch quan hệ với Cố Minh Tu.

Thậm chí còn dẫm lên Cố gia, bỏ đá vào giếng mà lợi dụng tài nguyên của Cố thị. Cố Minh Tu vào tù ba năm, sau khi trở ra Hải Thành đã sớm đảo lộn trời đất.

Hạ gia khủng hoảng, cả ba vị anh trai của Hạ Mạt Nhiên đều chết kỳ lạ. Hạ Mạt Nhiên thanh danh hỗn loạn, bị đuổi khỏi gia tộc.

Mà Hàn Thừa Trạch lại cưới đứa con ngoài giá thú là Hạ Thiên Thiên, trở thành tân quý nhân trong thương giới của Hải Thành.

Bãi đỗ xe ở dưới công ty.

Kiều Hân Nhiên đậu xe vào chỗ, cười hỏi:

“Thay vì liên hôn với kẻ đầu óc ngu ngốc của Hạ gia, không bằng anh suy sét đến Kiều gia chúng tôi. Cố tổng là người thông minh, hẳn là biết đâu mới là người thích hợp nhất nhỉ?”

Cố Minh Tu lạnh lẽo liếc nhìn Kiều Hân Nhiên.

“Cô nói ai ngu ngốc?”

Kiều Hân Nhiên cười cười, bảo vệ đến như vậy?

“Được rồi, tôi sai rồi. Hạ Mạt Nhiên là tiểu bạch thỏ đơn thuần. Nhưng Cố tổng….Anh không cần tiểu bạch thỏ, anh cần là người đồng hành.”.

Cố Minh Tu không nói chuyện, có chút thất thần. Vẫn luôn suy nghĩ đến những lời lúc nãy của Hạ Mạt Nhiên.

Cô nói Hàn Thừa Trạch không phải người tốt, kêu cô lấy trộm cơ mật, muốn thay thế….

“Cố tổng, tôi rất thích anh, chúng ta cứ thử xem?”

Kiều Hân Nhiên theo thói quen đi thẳng vào vấn đề, tựa như tình cảm cũng chỉ là một cuộc giao dịch.

Cố Minh tu không để ý đến Kiều Hân Nhiên, đi thẳng vào thang máy. Kiều Hân Nhiên liếʍ khéo môi, người đàn ông này…. Thật hấp dẫn. Tuyệt đối là mẫu người lý tưởng của cô.

Đôi chân thon dài, vai rộng eo thon….

“Cố Minh Tu, không bằng chúng ta cứ thử một lần?”

Kiều Hân Nhiên đuổi theo, bỏ chìa khóa phòng vào áo sơ mi của Cố Minh Tu, ra sức tán tỉnh.

Cố Minh Tu khẽ nhíu mày, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc.

Kiều Hân Nhiên biết đều dừng lại, lui về phía sau, đi ra khỏi thang máy.

“Cố Minh Tu, anh cứ cẩn thận suy xét, tôi so với loại tiểu bạch thỏ không hiểu phong tình kia tốt hơn nhiều.”

Cố Minh Tu trầm mặt bước ra khỏi thang máy, vứt chìa khóa phòng vào thùng rác, đưa tay muốn trợ lý đưa khăn giấy.

Trợ lý sớm đã quen với thói ở sạch của anh, nhanh chóng xé mở khăn giấy ướt đưa qua.

“Cố tổng, người phụ trách của hạng mục ở ngoại ô phía Đông đến đây, đối phương tự mình tới cửa…. Chúng ta thực sự từ bỏ sao?”

Trợ lý cảm thấy rất đáng tiếc, hạng mục ở ngoại ô phía Đông là hạng mục của Chính Phủ. Nếu không cho đối phương mặt mũi, chỉ sợ về sau sẽ tổn thất lớn.