Chương 4: Rõ ràng chỉ cách một con đường, lại tựa như cách xa vạn dặm.

Trên đường vang lên tiếng còi xe, một chiếc ô tô lao vυ"t qua. Hà Mạt Nhiên hoảng sợ lùi lại phía sau, ngã phịch xuống đất.

Cô ủy khuất nhìn Cố Minh Tu, muốn tìm ra một tia lo lắng trong mắt anh. Nhưng không có.

Người đàn ông kia một thân tây trang màu xanh đen được thiết kế riêng, từ đầu đến chân, dù chỉ một cọng tóc cũng lộ ra sự lạnh nhạt.

Cố Minh Tu là loại đàn ông lạnh lùng, trên người luôn có cảm giác lạnh nhạt xa cách. Anh đối với phụ nữ đều là vẻ mặt kháng cự, chỉ duy nhất đối với Hạ Mạt Nhiên là có thêm vài phần kiên nhẫn.

Nhưng hiện tại, vài phần kiên nhẫn kia cũng đã dùng hết rồi. Ánh mắt cả hai giao nhau, Hạ Mạt Nhiên đột nhiên không có dũng khí đi qua.

Cô sợ. Sự xa cách trong mắt Cố Minh Tu khiến cô sợ hãi.

Cô hoảng hốt đứng lên, Hạ Mạt Nhiên thậm chí không chú ý đến bàn tay của mình đã bị thương, ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Em lại muốn giở trò gì nữa? Những gì tôi đưa vẫn chưa đủ?”

Cố Minh Tu trầm mặt hồi lâu, vẫn là nhanh chóng bước tới chỗ Hạ Mạt Nhiên.

Hạ Mạt Nhiên lúng túng đứng ở bên đường, khi xe tới cô cũng không biết tránh.

Cố Minh Tu một tay đem cô lôi vào trong, anh cau mày, vẻ mặt rất khó coi.

“Hạ Mạt Nhiên, em cảm thấy đêm đầu tiên của em đáng giá bao nhiêu? Trước khi sự kiên nhẫn của tôi đối với em dùng hết, em tốt nhất là nên biết dừng lại.”

Hạ Mạt Nhiên cuối đầu, hốc mắt đỏ hoe. Đêm đầu tiên của cô đáng giá bao nhiêu…..

Có lẽ điều may mắn nhất trước khi cô chết, chính là đã giao đêm đầu tiên của mình cho Cố Minh Tu.

“Không cần…..Đem hạng mục kia nhường cho Hàn Thừa Trạch.”

Hạ Mạt Nhiên nghẹn ngào, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Minh Tu. Nhưng vẫn là bị đôi mắt lạnh băng kia làm cho đau đớn.

“Nói xong?”

Hạ Mạt Nhiên khẩn trương, cô cho rằng anh sẽ hỏi cô lý do.

Nhưng không có, anh từ đầu đến cuối đều cho rằng Hạ Mạt Nhiên đang tính kế anh. Bởi vì đây không phải là lần một, lần hai.

“Cố Minh Tu, không cần đem hạng mục kia nhường cho Hàn Thừa Trạch, người này dã tâm rất lớn, vẫn luôn muốn tính kế anh. Anh ta bảo em đánh cắp cơ mật trong máy tính của anh, hắn muốn dựa vào hạng mục này mà đứng vững chân ở Hàn gia, muốn thay thế anh….”

Hạ Mạt Nhiên bật khóc, cô dùng một hơi nói ra tất cả mọi việc. Nhưng sự bình tĩnh của Cố Minh Tu khiến cô sợ hãi.

“Nói xong rồi?”

Cố Minh Tu kìm nén bản thân, nhẫn nại lần nữa mở miệng.

“Muốn cái gì, tốt nhất em cứ nói thẳng ra, không cần phải lãng phí tâm tư.”

Biết Hạ Mạt Nhiên đã cho số điện thoại của mình vào danh sách đen. Cố Minh Tu đưa danh thϊếp của trợ lý cho cô.

“Suy nghĩ cho kỹ, muốn cái gì thì gọi cho Lưu Minh, ra giá rõ ràng.”

Cô Minh Tu sẽ không để Hạ Mạt Nhiên ngủ uổng.

Hạng mục ở ngoại ô phía Đông có trị giá hàng trăm triệu, anh cũng đã cho Hạ Mạt Nhiên đủ mặt mũi.

“Cố Minh Tu, anh có thể tin tưởng em một lần được không, chỉ một lần.”

Hạ Mạt Nhiên hiện tại không cần mặt mũi mà cầu xin Cố Minh Tu. Hết thảy đều là do cô tạo ra.

“Minh Tu? Sao anh lại ở đây? Mau lên xe đi.”

Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại, người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp ái muội hỏi một câu.

“Chuyện tối hôm qua em nói, anh suy xét thế nào?”

Sắc mặt Cố Minh Tu không phải là rất tốt nhưng vẫn thực tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

Người phụ nữ kia toàn bộ quá trình chưa từng liếc nhìn Hạ Mạt Nhiên một lần, trên mặt đầy vẻ khinh thường. Dạng phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy căn bản là khinh thường loại tiểu bạch hoa như Hạ Mạt Nhiên.

Cái vòng phú nhị đại này có rất nhiều loại phụ nữ, điên cuồng, quyến rũ, đơn thuần, mạnh mẽ…. Mà Hạ Mạt Nhiên là thuộc vào loại cuối cùng, đó chính là ngu xuẩn.

Một người đàn ông tốt như Cố Minh Tu lại không cần, đi yêu một đứa con ngoài giá thú, bụng đầy tâm cơ.

“Cố Minh Tu…”

Hạ Mạt Nhiên trơ mắt nhìn Cố Minh Tu cùng người phụ nữ kia rời đi. Cô đuổi theo vài bước, hô hấp đều phát run.

Cô nhớ rõ người phụ nữ kia, đó là người bạn gái duy nhất mà sau này Cố Minh Tu công khai với bên ngoài, là vị hôn thê mà Cố Minh Tu thừa nhận trong buổi họp báo.

Còn Hạ Mạt Nhiên cô….. Vĩnh viễn kém xa so với nữ doanh nhân mạnh mẽ đó.

_____Ranh giới_______________

Cam nhỏ: Đừng trách nam chính nha mấy tình yêu, miệng nói vậy thôi chứ thương nữ chính lắm.