Chương 3: Cô muốn đi tìm Cố Minh Tu

Hạ Mạt Nhiên lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn, hoang mang đứng bên đường lớn.

Bởi vì vội vàng chạy đi, cô đến giày cũng không kịp mang, cả người nhìn chật vật.

Mười năm, mười năm này đối với Hạ Mạt Nhiên giống như một giấc mộng. Một cơn ác mộng so với địa ngục còn đáng sợ hơn.

Đứng ở bên đường, cả cơ thể Hạ Mạt Nhiên đều phát run, run rẩy dữ dội.

Hốc mắt cô ướŧ áŧ ửng đỏ.

“Cố Minh Tu..”

Cô không tìm thấy Cố Minh Tu, cô chỉ xoay đầu một cái liền không tìm thấy anh.

“Reng, reng!”

Điện thoại trong tay rung mạnh, kéo suy nghĩ của Hạ Mạt Nhiên trở về.

Hạ Mạt Nhiên cầm điện thoại, muốn gọi cho Cố Minh Tu nhưng chợt nhớ ra cô đã đem số của Cố Minh Tu chặn và xóa từ lâu.

Cảm giác áy náy cùng hối hận ập đến, loại cảm giác tra tấn không thể miêu tả này làm Hạ Mạt Nhiên suy sụp.

“Mạt Nhiên, em đang ở đâu?”

“Mạt Nhiên, em khóc sao.”

“Mạt Nhiên, em nghe anh nói, em có lấy được tài liệu trong máy tính của Cố Minh Tu không? Đừng sợ, anh lập tức tới tìm em, em giao nó cho anh, anh tuyệt đối không tha cho anh ta.”

Sau khi bắt máy, nghe thấy giọng nói của Hàn Thừa Trạch, Hạ Mạt Nhiên liền cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

“Mạt Nhiên?”

Hạ Mạt Nhiên nhanh chóng cúp điện thoại, ngồi xổm ven đường nôn mửa dữ dội.

Đây là phản ứng sinh lý của cơ thể, khi ghê tởm một người đến mức tột cùng, cơ thể sẽ theo bản năng mà sinh ra phản ứng.

Đây là người mà cô từng bất chấp mọi thứ, mắt mù giao tất cả mọi thứ cho anh ta, nhưng anh ta lại cùng Hạ Thiên Thiên…. Đưa cô lên giường cho đàn ông khác, trơ mắt nhìn cô bị chà đạp, bị sỉ nhục, bị nhiễm bệnh.

Không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của Hàn Thừa Trạch thật sự rất tốt. Tốt đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.

“Mạt Nhiên, anh đã đến khách sạn, em đang ở đâu?”

“Đừng khóc nữa được không? Anh đau lòng.”

Hàn Thừa Trạch không để ý đến việc bị cô ngắt điện thoại, dùng mọi lời tử tế để lừa gạt sự đơn thuần ngu ngốc của cô.

“Mạt Nhiên, em thành công đúng không?”

Thứ mà Hàn Thừa Trạch để ý nhất vẫn là việc cô có thành công hay không.

Có thành công lấy được cơ mật thương nghiệp của Cố thị.

“Vâng…”

Hạ Mạt Nhiên kìm nén sự ghê tởm, đáp lại một tiếng.

Phía bên kia, Hàn Thừa Trạch thở phào một hơi.

“Đừng sợ, anh lập tức đi lên, chúng ta thu thập chứng cứ, anh sẽ tống hắn vào tù.”

Kiếp trước cô luôn ngu ngốc cho rằng Hàn Thừa Trạch hãm hại đưa Cố Minh Tu vào tù là vì cô. Hiện giờ ngẫm lại, thật đúng là mỉa mai đến mức muốn tự sát.

“Anh để em bình tĩnh một chút, em có chút không thể chấp nhận…..”

Hạ Mạt Nhiên giọng nói nghẹn ngào, dạ dày quặn đau dữ dội.

“Mạt Nhiên, đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ luôn ở bên em.”

Hàn Thừa Trạch vẫn còn tiếp tục sử dụng hoa ngôn xảo ngữ*, không ngừng tẩy não cô.

“Trưa ngày mai, em sẽ đưa USB cho anh, gặp nhau tại chỗ cũ.”

Hạ Mạt Nhiên hít sâu một hơi, cúp điện thoại.

Hàn Thừa Trạch bây giờ hẳn là vui sướиɠ đến điên rồi. Những cơ mật thương nghiệp đó là bàn đạp giúp anh ta làm giàu sau này. Dẫm trên xương máu không biết bao nhiêu người, mới đi đến một bước cuối cùng.

Loại người này, máu lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Tháng 9 ở Hải Thành, đã có hơi lạnh lẽo. Hạ Mạt Nhiên chân trần trụi, chật vật đi trên đường lớn.

Cô muốn đi tìm Cố Minh Tu.

Từ khách sạn đi đến Cố thị, Hạ Mạt Nhiên đi ngang qua ngõ nhỏ của một khu phố cũ kỹ, đây vốn là nơi bị phá bỏ để di dời.

Kiếp trước, sau khi bị Hàn Thừa Trạch cùng Hạ Thiên Thiên tính kế đuổi cô ra khỏi nhà, lúc đó cô giống như một con chuột bị người đời căm ghét, phải sống ở nơi dơ bẩn và hỗn loạn này vượt qua quãng đời còn lại.

Nếu là trước đây Hạ Mạt Nhiên nhất định sẽ cảm thấy bẩn thỉu, chán ghét. Nhưng hiện tại….cô lại có chút hoài niệm.

Bởi vì Cố Minh Tu đã cùng cô vượt qua những ngày nhếch nhác, chật vật đó.

“Mạt Nhiên, anh đưa em rời khỏi Hải Thành.”

Trước khi cô chết, Cố Minh Tu dịu dàng hỏi cô muốn đến nơi nào.

“Tốt….”

Nhưng tới cuối cùng, cô vẫn không chờ được đến ngày Cố Minh Tu đưa cô rời đi.

Không biết đã đi được bao lâu, bàn chân Hạ Mạt Nhiên bị cọ sát đến rỉ máu, đau đớn thấu xương, nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi giống như một cái xác không hồn.

Dưới công ty Cố thị. Cố Minh Tu đứng ở ven đường, theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau. Anh cũng không biết bản thân đang muốn tìm cái gì.

“Cố tổng, khi ngày vừa rời đi, tiểu thư Hạ Mạt Nhiên cũng rời đi, giám đốc khách sạn nói cô ấy khóc lóc chạy ra ngoài, chân cũng không mang giày, giống như chịu kí©h thí©ɧ.”

Trợ lý rất không muốn nhắc đến Hạ Mạt Nhiên trước mặt Cố Minh Tu, nhưng anh ta cũng sợ sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao địa vị của Hạ gia ở Hải Thành cũng không nhỏ.

Nếu Hạ Mạt Nhiên thật sự xảy ra chuyện, Cố tổng của bọn họ sẽ khó mà tránh được rắc rối.

“Anh đi lên trước đi.”

Giọng nói của Cố Minh Tu lạnh lẽo. Anh đã nhìn thấy Hạ Mạt Nhiên.

Cô đứng ở bên kia đường, cả người chật vật đáng thương, đôi mắt cô đỏ bừng, giống như đã khóc rất nhiều.