Chương 2: Trở lại 10 năm trước.

Hạ Mạt Nhiên đã chết, cuối cùng cũng không thể vượt qua mùa đông năm ấy. Ngày cô chết, Hải Thành tuyết rơi.

Ngày đông thật lạnh lẽo. Cô không sợ hãi, cái gì cũng không sợ. Cái chết cũng không đáng sợ bằng lòng dạ con người.

Sau khi Hạ Mạt Nhiên chết, Cố Minh Tu điên rồi, anh lái xe đâm chết Hàn Thừa Trạch sau đó tới cục cảnh sát tự thú.

Thiếu niên thiên tài đã từng làm chấn động Hải Thành, thiên tài kinh doanh của Cố gia khiến bao người ghen tị, cuối cùng cũng chìm theo bóng tối mà biến mất.

Rõ ràng bản thân anh hoàn toàn có đủ năng lực Đông Sơn tái khởi, nhưng mà ngôi sao của anh đã không còn nữa rồi.

“Cố Minh Tu, em hình như yêu anh rồi.”

“Cố Minh Tu, nếu có thể sống lại một lần, em nhất định sẽ trong sạch mà yêu anh.’

………………

Hải Thành, trong khách sạn.

“Hạ Mạt Nhiên, vì Hàn Thừa Trạch em đúng là chịu từ bỏ tất cả mặt mũi!”

Giọng nói lạnh như băng làm thân thể của Hạ Mạt Nhiên cứng đờ.

“Đau quá….”

Cơ thể cô đau nhức, giống như là bị bánh xe nghiền áp.

Hạ Mạt Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh là khung cảnh khách sạn, theo bản năng nói.

“Minh Tu, tôi khát…”

Cố Minh Tu ngồi trên giường, ánh mắt tối sầm.

“Tôi đã nói là không cần phải lãng phí tiền ở khách sạn tốt như vậy….. Sự nghiệp của anh vừa mới khởi sắc, muốn Đông Sơn tái khởi còn rất khó.”

Hạ Mạt Nhiên nhẹ giọng phàn nàn, nhưng sau đó chợt nhớ ra chẳng phải cô đã chết rồi sao?

Hạ Mạt Nhiên ngồi bật dậy, kinh hoảng nhìn Cố Minh Tu rồi lại nhìn bản thân. Cố Minh Tu, anh ấy chạm vào cô…..

“Anh điên rồi sao?”

Hạ Mạt Nhiên lớn tiếng quát Cố Minh Tu, loạng choạng bước xuống giường, bổ nhào vào lòng ngực Cố Minh Tu liền bắt đầu khóc lớn.

Anh không muốn sống nữa sao? Làm sao lại dám chạm vào cô. Cô rất bẩn, loại bệnh đó sẽ lây!

Đôi mắt lạnh nhạt của Cố Minh Tu cứng đờ trong chốc lát, nhíu mày nhìn Hạ Mạt Nhiên. Cô lại muốn giở trò gì?

“Vì Hàn Thừa Trạch, em đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.”

Giọng nói của Cố Minh Tu rất lạnh lẽo nhưng lại mang theo vài phần bất lực.

“Hạ Mạt Nhiên, hạng mục ở ngoại ô phía Đông tôi sẽ nhường cho Hàn Thừa Trạch, sau này chúng ta không cần gặp lại.”

Cố Minh Tu đẩy Hạ Mạt Nhiên ra, đứng dậy rời đi.

Anh biết rõ Hạ Mạt Nhiên là cố ý tiếp cận anh, tất cả những gì cô làm đều là vì Hàn Thừa Trạch.

Nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp. Hạ Mạt Nhiên khϊếp sợ quỳ rạp trên mặt đất, hạng mục ở ngoại ô phía Đông?

Ánh mắt cô chậm rãi dừng trên cơ thể phản chiếu trong chiếc gương lớn của khách sạn. Ngón tay Hạ Mạt Nhiên run rẩy, nhanh chóng giơ lên sờ mặt của bản thân, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Mười năm trước, cô vậy mà đã quay trở về mười năm trước.

Cô còn nhớ rõ, đêm hôm đó cô uống ly rượu do Hàn Thừa Trạch đưa, sau đó liền mất ý thức, lúc tỉnh dậy cô đã cùng Cố Minh Tu nằm trên một chiếc giường…..

Cô hận Cố Minh Tu làm bẩn sự trong sạch của cô, đầy sợ hãi khi Hàn Thừa Trạch gọi điện đến. Hàn Thừa Trạch hoa ngôn xảo ngữ* dụ dỗ cô nhân cơ hội đánh cắp cơ mật thương nghiệp trong máy tính của Cố Minh Tu.

*Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói khéo léo, khôn ngoan, nhưng giả tạo, không thật. Lời nói hay nhưng vô nghĩa.

Cố Minh Tu không những bị mất cơ mật thương nghiệp mà còn phải dùng hai tay đưa hạng mục ở ngoại ô phía Đông nhường cho Hàn Thừa Trạch.

Hàn Thừa Trạch cũng là nhờ vào hạng mục này mà nhanh chóng phất lên, sau đó lại tiếc lộ trước cơ mật thương nghiệp, cắn ngược lại tố cáo Cố Minh Tu sao chép, ăn cắp cơ mật. Còn lợi dụng cô lừa Cố Minh Tu ra ngoài, sau đó làm giả hiện trường tống Cố Minh Tu vào tù.

Hạ Mạt Nhiên hoảng loạn lục lọi túi xách của mình, quả nhiên tìm được một cái USB màu đen. Đêm qua nhân lúc Cố Minh Tu tắm rửa cô đã lấy trộm từ máy tính của anh.

Trong kiếp trước, địa ngục và nỗi thống khổ của cô là bắt đầu từ đêm nay của mười năm trước.

Vận mệnh bắt đầu một vòng luân hồi, cô đã trọng sinh.

Trở về mười năm trước. Ông trời đã cho cô cơ hội thứ hai.

“Cố Minh Tu….”

Hạ Mạt Nhiên loạng choạng đứng dậy. Anh ấy chỉ mới rời đi, tất cả vẫn còn kịp.

Tuyệt đối không thể để Cố Minh Tu từ bỏ hạng mục phía Đông, tuyệt đối không thể!

Bãi đỗ xe ở tầng hầm.

“Cố tổng, là Hàn Thừa Trạch cố ý đưa tiểu thư Hạ Mạt Nhiên lên giường ngài.” Trợ lý nhỏ giọng nói.

“Hàn Thừa Trạch.”

Đôi mắt thâm thúy của Cố Minh Tu lộ ra sự lạnh lẽo.

“Lá gan cũng thật không nhỏ.”

Thật không hiểu nổi tại sao Hạ Mạt Nhiên lại có thể yêu loại cặn bã này.

“Cố tổng, ngài thật sự…muốn đem hạng mục nhường cho loại người này sao?” Trợ lý có chút không cam lòng.

Cố Minh Tu giơ tay xoa xoa giữa hai chân mày. Nhớ tới tối qua Hạ Mạt Nhiên khóc lóc cầu xin…. Cô ấy đã làm tới bước này, anh làm sao có thể không bỏ.

“Gọi điện cho chủ dự án, nói Cố thị từ bỏ hạng mục ở ngoại ô phía Đông.”

Cố tổng của bọn họ là thiên tài trong thương trường, tuổi còn trẻ đã có thể khống chế mạch máu kinh tế của Hải Thành, cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một điểm….. Ánh mắt không tốt, coi trọng nữ nhân ngu ngốc như Hạ Mạt Nhiên.

“Tôi thật sự không hiểu tiểu thư Hạ Mạt Nhiên nghĩ như nào, một đứa con ngoài giá thú thấp kém như Hàn Thừa Trạch có điểm nào xứng để so sánh với ngài.”

Trợ lý oán giận nói, không tình nguyện chuẩn bị gọi điện thoại.

Hàn Thừa Trạch vốn là đứa con ngoài giá thú của Hàn gia nhưng người thừa kế của Hàn gia lại ngoài ý muốn qua đời. Lúc này Hàn gia mới chịu đón Hàn Thừa Trạch về nhà.

So với thân phận của Cố Minh Tu, Hàn Thừa Trạch có quỳ liếʍ cũng không xứng.