Chương 7: Dạ tiệc.

Chương 7: Dạ tiệc.

Lễ phục tím đơn giãn mà quý phái phần lưng xẻ sâu, eo thon vừa khít ôm gọn, đôi chân trần lộ ra trắng mịn sau đường xẻ tà của chân váy. Mái tóc nhuộm nâu được uống xoăn tém qua một bên. Khuôn mặt xinh đẹp với màu son đỏ rượu, mày thanh mi cong. Đại mỹ nhân vừa xuất hiện thu hút hầu hết ánh nhìn của quan khách. Đới Băng Tâm kiêu sa quý phái giữa rừng hoa trong dạ tiệc.

Nhiễm Chính Phàm về thành phố T vẫn chưa trở lại. Buổi tiệc xã giao này Đới Băng Tâm không muốn đi cũng phải miễn cưỡng đi. Rời thành phố A nhiều năm hiện tại tìm một người đi dự tiệc cùng cũng không có. Biết vậy hôm trước cô đã không từ chối khéo mấy vị đồng nghiệp. Được rồi đơn thân độc mã thì đã sao, Đới Băng Tâm cô có chuyện gì chưa trãi qua.

Đứng phía bàn đồ uống, mắt Trần Hạo Vũ thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ cô gái xinh đẹp dạ phục tím. Bao nhiêu năm chung sống sao anh không biết cô lại đẹp đến vậy? Lúc này đã có vài người đến bắt chuyện với cô. Đới Băng Tâm rất lịch sự bắt tay trò chuyện.

Qua một lúc Trần Hạo Vũ lại nhìn thấy một anh chàng vest đen bước đến chỗ Băng Tâm. Anh chàng kia nói gì đó cô lại gật đầu rồi anh chàng kia dắt tay cô ra phía sàn nhảy.

Một cổ bức bách dâng lên. Trần Hạo Vũ mặt không biến sắc nhưng tâm tình đang nóng lên, anh thật muốn tách bàn tay đang đặt trên eo nhỏ của Đới Băng Tâm.

Cả buổi tiệc Trần Hạo Vũ gần như không rời mắt khỏi Đới Băng Tâm nhưng là anh không có đến gần cô. Chốc chốc lại có người đến mời cô nhảy đôi khi còn mời rượu. Cô không biết từ chối sao? Anh tức giận cau mày. Chợt kinh hãi, anh tại sao phải tức giận? Chuyện của Đới Băng Tâm liên quan gì đến anh. Trần Hạo Vũ quyết định không nhìn về hướng cô nữa. Anh quay lưng đi vào phía trong.

Đới Băng Tâm bên này uống không ít rượu. Lúc trước toàn là Nhiễm Chính Phàm thay cô tiếp rượu, hiện tại không có anh cô lại không tiện từ chối nên đành phải liều mạng uống. Hai bên má bắt đầu cảm thấy nóng bừng. Trên môi cố duy trì nụ cười tiêu chuẩn nhưng thực chất cô biết mình không chống được bao lâu. Phải nhanh tìm cách rời đi. Đến đây trình diện coi như đã đủ nể mặt Trần Hạo Vũ rồi. Đang lúc khéo léo bỏ được mấy vị thương gia bên cạnh thì lại có người đến bắt chuyện. Đới Băng Tâm rầu rĩ trong lòng.

Trần Hạo Vũ dù nói không quan tâm đến người con gái kia nhưng vẫn nhộn nhạo không yên. Một lúc lâu đấu tranh anh bất tri bất giác sải chân tìm kiếm bóng dáng màu tím.

Lúc Trần Hạo Vũ tìm thấy Đới Băng Tâm là khi cô đã say khướt tựa vào lòng ngực tên Điềm Ngạo. Điềm Ngạo nói gì đó bên tai Băng Tâm khiến cô cười khì khì ngu ngốc. Trần Hạo Vũ siếc chặt nắm tay nhanh chân đến chỗ hai người.

Đưa tay kéo người đang ngoặc nghẹo trong lòng đàn ông ra Trần Hạo Vũ rất lịch sự nói.

-Thật xin lỗi đã làm phiền giám đốc Điềm. Băng Tâm có vẻ uống hơi nhiều.

Điềm Ngạo không nghĩ mỹ nhân này lại có quan hệ đặc biệt với Trần Hạo Vũ. Nhiều năm qua người ta vẫn đó anh ta ra gay. Hiện tại tình huống khiến anh hơi nghĩ hoặc. Nhưng chẳng qua không có cách nào khác hôm nay người ta là chủ nhà, Điềm Ngạo khẽ gật đầu khách sáo.

-Không có gì, chuyện nên làm thôi.

Dìu Đới Băng Tâm vào phòng trong, Trần Hạo Vũ giúp cô cởi giày cao gót xong lại đắp chăn lên người cô mới quay trở lại buổi tiệc. Đợi đến khi anh quay lại người kia đã đá chăn lăn lóc. Bắp đùi trắng nõn lộ ra trọn vẹn. Cô hừ hừ thở khiến vòng ngực phập phồng phía sau lớp dạ phục.

Trần Hạo Vũ cảm thấy cổ khô nóng. Anh bước đến bên giường hành động còn nhanh hơn lí trí. Môi bạc phủ xuống hai cánh môi đỏ mọng. Hơi thở dồn dập anh tham lam liếʍ qua bờ môi kia. Chẳng biết là anh ảo giác hay son môi của Đới Băng Tâm làm từ đường, thật sự rất ngọt, ngọt đến ngon miệng muốn nuốt vào trong bụng.

Lí trí gào lên nhắc nhở anh buông cô ra nhưng thân thể lại không nghe lời mà bắt đầu ôm chặt. Đôi tay rắn chắc đang đặt trên chiếc eo nhỏ nhắn. Anh hôn xuống chiếc cổ trắng trơn của Băng Tâm. Hương trên người cô chỉ nhàn nhạt nhưng lại rất tinh khiết. Lè chiếc lưỡi đỏ hồng liếʍ mυ"ŧ. Anh muốn dừng nhưng không thể dừng.

-Ưʍ...

Người dưới thân khẽ kêu lên một tiếng the thé rồi đôi mắt mờ mịt mở ra. Trần Hạo Vũ làm chuyện xấu chột dạ nhưng lúc này quá muộn để chạy trốn. Bốn mắt nhìn nhau tim anh như trống đập liên hồi.

Ngược lại trong mắt Đới Băng Tâm không một gợn sóng. Cô bỗng vươn tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh. Miệng nhỏ hé ra.

-Vũ!

Trần Hạo Vũ kinh ngạc nhìn cô lòng lại vui vẻ lạ thường. Anh chậm cúi xuống. Khuôn mặt dần sát lại. Đúng lúc này thì Đới Băng Tâm lại ói!

Khoát ngang hong chiếc khăn tắm màu trắng Trần Hạo Vũ lau tóc đi ra, trên người vẫn còn động vài giọt nước. Hôm nay anh lại tự dưng biến thành thê nô cho Đới Băng Tâm giúp cô cởϊ qυầи áo, rồi còn giúp lau người. Trong khi cô gái kia lại rất hưởng thụ ngủ say sau khi ói đầy trên người anh.