“Triệu Vũ Hân nghỉ học rồi?” Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Hạ đem bữa sáng đặt lên bàn Chu Tiểu Lộ, kinh ngạc nhướng mày.
Chu Tiểu Lộ vui vẻ nhận lấy, vừa phồng má ăn một cách hạnh phúc, vừa tám chuyện với cô: “Nghe nói là do áp lực học tập quá lớn, nên thần kinh có vấn đề rồi, tối hôm qua được phát hiện nằm trong vườn hoa một khu nhỏ, tỉnh lại cứ nói là có án mạng!”
Mộc Hạ vừa nghe, trong lòng như nghĩ ra điều gì đó: “Rồi sao nữa.”
“Thì ba mẹ cậu ta nghe xong liền báo cảnh sát, kết quả cảnh sát đến rồi, đừng nói là người chết, đến một cái lông còn chẳng có!””
“Chắc là thần kinh có vấn đề rồi, chỗ mà cậu ta nói rất sạch sẽ, chẳng có gì cả.”
“Cậu ta còn không cho viên điều tra đi, náo loạn khóc cả buổi tối.”
“Ba mẹ cậu ta không còn cách nào khác, sáng sớm mới đến đây, nộp đơn xin nghỉ học, xem ra năm nay không thi được lên cấp rồi, dù có điều trị xong cũng phải chờ đến sang năm.”
Những bạn học khác cũng xúm lại, dựa vào tờ giấy đính trên túi tìm được bữa sáng của mình, mỗi người một câu nói đến là vui vẻ.
Chu Tiểu Lộ phàm ăn tục uống ăn xong bữa sáng của mình, nhỏ giọng nói với Mộc Hạ: “Nghe nói cậu ta còn nói với cảnh sát, nói là người đàn ông cậu quen hôm qua là tội phạm gϊếŧ người, cái này còn không phải có bệnh sao, bị điên còn không quên ngáng chân cậu! Trong trường đều truyền tai nhau hết rồi, chuyện gì cũng có, tớ nhắc cho cậu biết trước, bây giờ cậu đã là nhân vật phong vân của Thất Trung mình rồi!”
Mộc Hạ nghe xong, cười lắc đầu, không để tâm.
Chuyện duy nhất khiến cô ngoài ý muốn là, người đàn ông kia vậy mà đã thay cô giải quyết một mối phiền toái trong yên lặng.
…
Sau hôm nay, Triệu Vũ Hân quả thật đã không đến trường, còn Mộc Hạ cũng đã nổi tiếng toàn trường.
Có người nói cô được bao nuôi, có người nói cô quen biết tội phạm gϊếŧ người, nhưng những lời này cũng chỉ là tin đồn nhảm truyền tai nhau, chuyện duy nhất đã được chứng thực là, một nữ sinh năm ba sơ trung như cô lại biết lái xe hơi!
Lại thêm chuyện Lý Anh bị khia trừ, và chuyện mười hai vạn Lưu Tân đi rêu rao, Mộc Hạ triệt để say bye với biệt danh “bao cát”, ngược lại còn hay bị người khác nhắc đến với thái hộ ngượng mộ cùng đố kỵ.
Đặc biệt là quầy hàng của ba mẹ Mộc Hạ, mới vài ngày ngắn ngủi đã trở thành địa điểm hấp dẫn bên ngoài trường Thất Trung Phượng Giang!
Nổi tiếng tới mức ngày nào cũng rồng rắn xếp hàng, nhưng vẫn có rất nhiều bạn học chưa được ăn.
Cũng vì điều này mà các bạn học lớp năm rất nở mày nở mặt, đắc ý đến hếch mũi lên trời.
Bởi vì bữa sáng của họ đều được Hàn Kiến Quân chuẩn bị trước, được Mộc Hạ trực tiếp mang đến trường.
Buổi chiều còn có Tô Vân Tú gửi cổ vịt cay đến thêm bữa phụ.
Ở thành phố Phượng Giang hiện tại, hầu như không có chỗ nào bán cổ vịt cay, cũng coi như một món ăn mới lạ. Món ăn này về sau sẽ trở thành món ăn vặt nổi tiếng toàn quốc, một khi nó ra mắt, càng khiến cho vị giác cằn cỗi của mọi người kinh diễm, thậm chí còn có người đi xe để đến xếp hàng mua đồ của nhà cô.
Có hôm lãi ròng tăng vọt, kiếm được hơn hai trăm đồng!
Khiến cho hai vợ chồng hưng phấn hết sức, ngày nào cũng bận nhưng vui tươi hớn hở, cuộc sống cực kỳ có triển vọng!
Còn về Mộc Hạ, dưới không khí tươi vui hoan hỉ trong nhà, vẫn duy trì sinh hoạt của cô, ban ngày đi học, buổi tối tu luyện. Không chỉ đã ôn tập xong toàn bộ sách giáo khoa của ba năm học sơ trung, mà còn đọc hết các loại sách tham khảo có thể thấy trên thị trường.
Hôm nay là thứ sáu, gần đến lúc tan học, cô giáo Trương tân chủ nhiệm ôm theo một chồng bài thi đi vào trong lớp.
“Tiêu rồi tiêu rồi, có kết quả kỳ thi thử đầu tiên rồi!” Trong lớp lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Làm sao bây giờ, câu cuối của đề toán tớ không làm được, chắc chắn là không đạt điểm tiêu chuẩn rồi!”
“Tớ cũng thế, môn ngữ văn còn chưa làm xong bài làm văn, đề quá khó…”
“Các em học sinh trật tự!” Cô giáo Trương đứng trên bục giảng, ép xuống tiếng nói chuyện rì rầm bên dưới: “Các thầy cô đã thức mấy đêm liền để chấm xong bài thi thử đầu tiên của các em. Thành tích như thế nào cô cũng chưa xem, chỉ vừa mới lấy từ phòng giáo vụ đem về đây.”
“A! Cô Trương, vì sao phải gấp như vậy chứ?” Lưu Tân mặt mày đưa đám hỏi.
“Để các em đem về cho phụ huynh ký!” Cô giáo Trương trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Thi lên cấp trong thành phố vào ngày mùng 8 tháng 6, các em tự mình đếm xem còn bao nhiêu ngày!”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, lát nữa sẽ có giáo viên hậu cần gửi thành tích tổng kết. Bây giờ cô sẽ phát bài thi trước, đọc đến tên ai thì tự lên lấy bài về, đầu tiên là môn toán.”
“Trương Văn Tĩnh, 81 điểm.”
“Dương Dương, 74 điểm.”
…
“Chu Tiểu Lộ, 95 điểm, không tồi, lần này em Chu Tiểu Lộ có tiến bộ rất nhều, đáng được tuyên dương.”
Chu Tiểu Lộ được đọc đến tên vui sướиɠ lên nhận bài thi, trở về chỗ ngồi kích động nói với Mộc Hạ: “Tớ thế mà thi được 95 điểm, Mộc Hạ, phải cảm ơn cậu rồi!”
“Cảm ơn tớ làm gì, là do cậu làm bài tốt đấy chứ.” Mộc Hạ cũng mừng thay cho cô bé.
“Còn không phải do cậu đột nhiên chăm chỉ học tập, trên lớp hay tan học vẫn đọc sách, làm cho tớ ngồi cùng bàn cũng phải phấn đấu theo! Đúng rồi, không biết cậu thi được bao nhiêu điểm, nói không chừng được một trăm điểm đấy!”
Chu Tiểu Lộ cười hi hi nói, chờ mong nhìn lên bục giảng, đợi nghe điểm số của Mộc Hạ.
Lại thấy cô Trương vừa mới trả bài thi cho Hạ Xuyên xong, mắt nhìn chằm chằm vào bài thi tiếp theo, nửa ngày cũng không cất lên lời, trên mặt ngập tràn sự kinh ngạc.
Một giây, hai giây, ba giây…
Các bạn học đều cảm thấy khó hiểu.
Vào lúc các bạn học bắt đều trở nên huyên náo, cuối cùng cô Trương cũng ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía Mộc Hạ, giọng nói vô cùng phấn khởi!
“Mộc Hạ, 120 điểm!”
Ầm!
Trong lớp lập tức nổ tung!
“Cái gì? Tớ không nghe nhầm chứ?”
“120 điểm! Vờ lờ! Đó chẳng phải là điểm tuyệt đối à?”
“Mộc Hạ đạt điểm tuyệt đối? Chẳng lẽ câu hỏi cuối cùng cũng làm đúng sao?”
Mọi người dồn dập nhìn về phía Mộc Hạ, bên tai là giọng nói vô cùng vui sướиɠ của cô Trương: “Đúng vậy, chính là điểm tuyệt đối! Bao gồm cả câu hỏi nâng cao cuối cùng năm nay, lời giải hoàn toàn chính xác! Bây giờ mời em Mộc Hạ lên đây!”
Vừa nói, cô Trương vừa giơ bài thi lên cho cả lớp nhìn, lật qua lật lại, trên khắp bài thi tích toàn dấu đỏ, không hề có một lỗi sai nhỏ nào!
Tức thời, các bạn học bên dưới lập tức ồ lên, hoàn toàn bùng nổ!
“Đệt đệt đệt! Mộc Hạ, ngay cả câu hỏi nâng cao cậu cũng giải đúng rồi! Quá ngầu! Quá trâu bò!”
Mọi người kích động kêu lên, tự phát vỗ tay rào rào.
Mộc Hạ ngậm cười đứng dậy, không kiêu không vội đi lên bục giảng, nụ cười vừa tự tin vừa lạnh nhạt khiến cho Hạ Xuyên đang đi qua cô trở về chỗ ngồi hơi sững sờ, cảm thấy không thể rời mắt đi nổi, trong đầu không tự chủ nhớ lại câu nói ngày hôm đó nghe được trong lúc ngủ.
… Rất nhanh thôi cậu ta sẽ không còn xếp thứ nhất nữa.
Cô gái này vậy mà thật sự đã làm được rồi!
Mà Trình Nhất Minh đắc ý nhất là trên phương diện toán học, cậu ta đã xếp tổng kết hạng nhất ba năm liên tiếp, thậm chí còn đoạt Olympic toán học cấp thành phố, khiến cho lớp năm hai thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp!
Nhưng cho dù như vậy, Trình Nhất Minh cũng chưa từng đạt điểm tuyệt đối!
“Em Mộc Hạ, rất tốt! Tiến bộ cực kỳ lớn! Thời gian nay cô đều đã thấy sự cố gắng của em, tiếp tục cố gắng, giành được thành tích tốt hơn cả ở những môn khác!”
Cô Trương trả bài thi cho Mộc Hạ, sự vui sướиɠ hiển hiện rõ trong lời nói, đây là lớp tốt nghiệp đầu tiên mà cô ấy dẫn dắt, vừa mới tiếp nhận lớp này liền có một học sinh đạt điểm tuyệt đối môn toán, đây là sự khích lệ lớn nhất đối với cô ấy trong công việc!
Mộc Hạ mỉm cười tiếp nhận, quay về chỗ ngồi trong tràng pháo tay của các bạn.
Còn về những môn học khác?
Cô nói muốn Trình Nhất Minh cút xuống vị trí hạng nhất, thì sẽ không chỉ là mỗi môn toán đâu!