Chương 22: Hạng Nhất Toàn Khối, Các Môn Điểm Tuyệt Đối!

Rất nhanh, điểm môn toán đã trả xong.

Số điểm về sau có cao có thấp, nhưng cho dù điểm có cao tới đâu thì so với điểm của Mộc Hạ vẫn chẳng đáng nói.

“Được rồi, tiếp theo là ngữ văn…” bạn học cuối cùng nhận được bài thi xong, cô Trương vỗ vỗ một chồng bài thi khác nói. Chỉ là vừa mới nói được một nửa, cô Chu dạy ngữ văn đã kích động chạy vào trong lớp.

“Ha ha, cô Trương, Mộc Hạ lớp chúng ta cừ quá chừng! Ngữ văn thi được điểm tuyệt đối! 120 điểm!”

Cô Trương sửng sốt, tựa như đang nghi ngờ bản thân mình đã nghe nhầm.

“Điểm tuyệt đối? 120 điểm?” Cô tựa như máy móc lặp lại một lần: “Chuyện này… ngữ văn chẳng phải có bài làm văn sao?”

Ngữ văn và toán học không giống nhau, nào có một đáp án tiêu chuẩn, hoàn toàn là dựa vào sự phê bình chủ quan của giáo viên chấm bài thi.

“Chính bởi vì có bài làm văn nên mới trì hoãn tới bây giờ. Cô xem đi, đây là bài thi của Mộc Hạ. Chủ vì bài thi của cô bé mà giáo viên phòng chúng tôi sắp đánh nhau đến nơi rồi kia kìa, cãi nhau suốt cả chiều nay đấy!”

Cô Chu dạy văn dáng vẻ không nỡ đưa bài thi ra, cô Trương vội vàng nhận lấy.

Trên bài thi, ô ghi điểm là con số 120 màu đỏ viết hơi lớn, nét chữ hằn sâu, biểu thị sự mất bình tĩnh của giáo viên chấm thi.

Bài thi ra đề, nếu như có một hành tinh khác.

Cô Trương mới đọc một lần đã không thể dứt mắt ra được nữa, cô đọc từng hàng chữ một, càng đọc càng thả chậm tốc độ, cứ như sợ sẽ bỏ sót một con chữ.

Một thế giới hùng vĩ hiện ra, đầy màu sắc nổi lên trang giấy!

Ở trong đó, có hiệp sĩ trượng kiếm tẩu thiên nhai, có sĩ nữ nhất tiếu khuynh nhân thành, có chính tà tranh đấu, có gia tộc cổ sừng sững trong mây…

Có người một chưởng vỡ ngân hà, có người một quyền bổ đồi núi, có người một bước kéo dài cả đại lục, có người một lần bế quan uổng phí nghìn năm…

Kỳ nhân dị sự đếm không hết, kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị thú, khiến cho người ta xem mãi không thấy đủ!

Cô Chu dạy văn thấy biểu cảm của cô chủ nhiệm càng lúc càng ngây ngốc, thì rất lí giải thở dài một tiếng, một bài văn diệu bút sinh động như thế này khiến cho người ta khó mà tin nổi là do một học sinh năm ba sơ trung viết ra.

Thế giới đó thiên mã hành không, hư hư như thực, cứ như nó thực sự tồn tại ở một nơi nào đó xa xôi ngoài vũ trụ.

Vừa khiến cho người ta mê đắm sự kịch liệt ngoạn mục ở nơi đó, lại khiến ta cảm thấy biết ơn cuộc sống bình yên nhàn hạ của hiện tại.

“Hay! Viết rất hay! Trí tưởng tượng rất đặc sắc!” Cô Trương xem xong, mắt toả sáng khiến người ta giật mình, không ngừng tán thưởng: “Mộc Hạ, bài văn này em viết quá hay, đúng là đã làm cô kinh ngạc đấy!”

“Cô Trương, bọn em cũng muốn xem!”

“Đúng thế đúng thế, bài văn thế nào mà được điểm tuyệt đối nhỉ? Bọn em cũng muốn xem để học tập!”

Các bạn học trong lớp lòng đã sớm ngứa ngáy rồi, nghe thấy Mộc Hạ được điểm tuyệt đối ngữ văn đều cảm thấy khó mà tin nổi!



Lại thấy phản ứng của cô Trương, mọi người ai cũng rướn cổ, mở to mắt chờ đợi như một đám chim non.

Cô Trương cười hì hì ra tiếng: “Đúng là nên để bọn em học tập!”

Bài thi được đưa cho bạn học ngồi bàn đầu tiên.

Mọi người lập tức tụ tập lại, đầu chụm vào với nhau, đọc bài văn của Mộc Hạ lên.

Những người ngồi phía sau không thấy được thì vò đầu bứt tai, qua một lúc sau, nghe thấy những người ngồi trước sau khi đọc xong thì kêu lên.

“Vãi! Trâu bò!”

Sau đó một vài người khác cũng kêu lên y hệt: “Vãi! Trâu bò!”

“Mộc Hạ, tớ quyết định rồi, từ hôm nay trở đi cậu chính là thần tượng của tớ!”

“Cả tớ nữa, tớ cũng muốn phong Mộc Hạ thành thần tượng, quá xuất sắc, đọc còn hay hơn mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp ở nhà của tớ nữa!”

“Ai, người so với người đúng là tức chết, cấu tạo não của Mộc Hạ hình thành như thế nào vậy, viết văn quá hay! Cho dù bây giờ có người bảo tớ Mộc Hạ đạt điểm tuyệt đối môn tiếng anh, thì tớ cũng chẳng còn kinh ngạc nữa đâu…”

Người nói vô ý, người nghe lại hữu ý.

Cô Trương đang đứng ở trên bục giảng nghe vậy thì sửng sốt, mặc dù cảm thấy khó có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được lật giở chồng bài thi tiếng anh, trong lòng nảy sinh sự mong đợi kỳ lạ.

Lúc tìm được, cả người đã ngây như trời trồng rồi, cứ ngây ra đó nửa ngày chưa hồi thần lại.

Cô Chu dạy văn hiếu kỳ cũng đi qua xem, vừa nhìn cũng ngây ra tại chỗ.

“Không phải chứ… thật hay giả vậy… cô Trương, cô đừng hù doạ bọn em!” Phía dưới có học sinh yếu ớt nói, vừa nói vừa liếc về phía Mộc Hạ.

Mộc Hạ trong lòng đang cười trộm.

Trên bục giảng, cô Trương vội vàng lật tìm tiếp ba môn học khác.

Chớp mắt, trong lớp vô cùng tĩnh lặng, mọi người đều vô thức nín thở, lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng loạt soạt lật giấy của cô Trương vang lên.

Chẳng bao lâu sau, động tác của cô Trương đã ngừng lại, ực một cái nuốt một ngụm nước miếng, quay sang cô Chu bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời hít vào thật sâu.

Ba bài thi, thẳng tắp bày ra trước mắt mọi người.

Tiếng anh, 120 điểm, điểm tuyệt đối!

Văn toán anh tổng hợp, 150 điểm, điểm tuyệt đối!

Lý hoá sinh tổng hợp, 150 điểm, điểm tuyệt đối!



Cộng với toán và ngữ văn vừa nãy, thành tích thi thử của Mộc Hạ tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối!

Ngón tay đang cầm bài thi của cô Trương kích động tới mức hơi run lên, các bạn học trong lớp còn suýt nữa thì nhảy cẫng hết cả lên rồi, mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện chấn động mạnh mẽ này vẫn thật doạ người!

Mọi người chấn kinh tới mức mất khả năng ngôn ngữ một hồi, lặng ngắt như tờ.

Thẳng cho đến khi giáo viên tổng kết thành tích đi vào, gửi bảng xếp hạng lần thi này đến.

“Cô Trương! Chúc mừng cô, em Mộc Hạ lớp cô lần này thi tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối! Xếp hạng nhất khối trường ta!”

“Cảm ơn, cảm ơn, là em Mộc Hạ tự mình phấn đấu, vậy xếp hạng hai là…”

“Vẫn là Trình Nhất Minh ở lớp một, tổng điểm 623.”

Khoé miệng cô Trương sắp kéo lên tận mang tai rồi, căn bản là không thể ngừng sung sướиɠ được

Hạng nhất khối! Hạng nhất toàn trường!

Không những đạp Trình Nhất Minh xuống bảo vị hạng nhất, mà còn hơn những 37 điểm!

“A a a! Mộc Hạ! Cậu thật sự đã thay thế Trình Nhất Minh rồi! Cậu thật sự đã làm được rồi! A a a! Hạng nhất toàn khối! Cậu quá mạnh rồi!”

Chu Tiểu Lộ kêu lên đầu tiên, ôm chầm lấy Mộc Hạ, hưng phấn tới mức mặt mày đỏ bừng.

Sau đó, tựa như một hòn đá ném xuống mặt nước tĩnh lẵng, trong lớp học lập tức bùng nổ!

“Mộc Hạ!”

“Mộc Hạ!”

“Mộc Hạ…”

Tiếng la hét, tiếng vỗ bàn, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tất cả bạn học đều cảm thấy tự hào về điểm số tuyệt đối trong tất cả các môn học, cùng gia nhập vào cuộc cuồng hoan này!

Cô Trương cũng cười trong sự vui sướиɠ an tâm, để kệ cho cả lớp hồ nháo, tựa như muốn lật cả trần nhà lên rồi.

Một lúc sau, mọi người đã la hét khàn cả cổ họng, cô Trương mới đưa tay ra dấu ổn định lại lớp, lòng cô vui sướиɠ nhìn về phía Mộc Hạ: “Em Mộc Hạ, lên đây nói vài câu đi, truyền thụ kinh nghiệm của em…”

“Truyền thụ cái gì, truyền thụ kinh nghiệm gian lận!” Một giọng nữ âm dương quái khí ngắt lời cô Trương.

Mộc Hạ đang định bước lên bục giảng liền quay đầu lại, trong lòng cũng không hề ngạc nhiên, vào lúc này đến gây phiền phức, ngoài chủ nhiệm lớp lớp một Mã Văn Lệ ra thì còn có ai vào đây.

Chỉ thấy Mã Văn Lệ đứng ngoài cửa lớp, ôm tay, vẻ mặt tràn đầy sự giễu cợt. Bên cạnh cô ta còn có ba chủ nhiệm lớp của ba lớp khác cùng với hai học sinh.

Trong số đó chính là người bị Mộc Hạ cướp mất hạng nhất, Trình Nhất Minh!