Chương 20: Chú Tần?

Trong không gian khép kín, Mộc Hạ bị cái bóng của Tần Dư Đoạt bao trùm.

Bốn mắt nhìn nhau, một tia lửa vô hình loé lên trong bóng tối.

Mộc Hạ cười dịu dàng, hoá bị động thành chủ động: “Tần gia, đúng là tôi đã cứu mạng anh, nhưng anh cũng không cần phải lấy thân báo đáp nhiệt tình thế này đâu!”

Chỉ là cô mới nói xong câu này, đã hận không thể cắn đứt lưỡi cho xong!

Đôi mắt ưng của người đàn ông càng trở nên thâm thuý, dưới ánh sáng nhập nhèm, đường nét sắc sảo như điêu khắc của anh mờ ảo, chỉ duy có đôi mắt thâm sâu lại vô cùng rõ rệt.

“Đại ân đại đức, sao lại không báo.” Tần Dư Đoạt nhìn sâu vào cô.

Mộc Hạ không biết có nên thấy cảm động khi anh một lần nói ra đến tám chữ hay không nữa.

“Không cần khách khí, tôi là tiểu tiên nữ mà, thi ân không mong báo.” Cô ho một tiếng nói.

“Nói, hoặc, báo ân.” Đôi mắt Tần Dư Đoạt xẹt qua ý cười.

“Nói cái gì?” Mộc Hạ giả ngốc.

Tần Dư Đoạt không nói gì thêm, nhìn cô chằm chằm, lại tiến sát thêm một cen-ti-mét.

Gần đến mức Mộc Hạ có thể cảm nhận được hàng mi dài của anh đang quét qua trán mình.

Cái tên yêu tinh lông mi này!

Mộc Hạ muốn đẩy ra, nhưng cổ tay đang bị giữ lấy, cũng không thể cử động, chỉ đành nói: “Trời xanh đất hỡi! Tôi thật sự không biết mà, tôi chỉ là một học sinh, anh cứ việc điều tra cuộc đời mười lăm năm của tôi thì biết.”

Đây cũng chính là điều khiến Tần Dư Đoạt cảm thấy kỳ quặc, tư liệu điều tra về cô nhóc này mà Tần Ích đem về chỉ là mấy tờ giấy không có gì bất thường, khó mà có thể liên hệ với thiếu nữ đẹp như hoa hạ trước mắt.

“Từng gặp?” Anh hỏi.

“Chưa từng gặp.”

“Quen biết?”

“Không biết, chưa từng nghe nói đến.”

Tần Dư Đoạt nhìn vẻ mặt “chân thành” của cô, môi mỏng nhếch lên, chắc như đinh đóng cột nói: “Nói dối.”

“Sao anh có thể khẳng định như thế?” Mộc Hạ cảm thấy thật thần kỳ, lần trước trong khách sạn cũng thế, cô vừa mới nói dối đã bị anh vạch trần rồi!

Tần Dư Đoạt cũng không giấu cô: “Hơi thở.”

Chỉ là do hơi thở biến đổi?



Thôi được rồi, muốn nói dối trước mặt người đàn ông này khó như lên trời!

Muốn nói dối thì không được chớp mắt, bây giờ còn phải giữ cho hơi thở không rối loạn?

Mộc Hạ trợn mắt, cảm thấy lông mi của mình cũng đang quét qua gò má Tần Dư Đoạt. Cô ngẩng đầu, muốn nhìn xem người này có tỏ vẻ khó chịu hay không, liền thấy ngoài biểu cảm lạnh nhạt ra, trong mắt còn có một tia chịu đựng dằn vặt khó mà phát hiện ra được.

Lẽ nào lão nhân Đệ Nhất Kỳ kia là người thân của anh sao?

Chả trách Tần Dư Đoạt một thân đầy tà khí mà có thể không bị thương tổn, lần đầu tiên gặp anh cô đã thấy kỳ lạ rồi, tà khí là loại khí hung ác nhất, ở tu chân giới ai cũng tránh không kịp, chỉ có tà tu và ma tu mới tu luyện loại khí này, chứ đừng nói chi đến con người bình thường trên Trái đất.

Nếu như không phải là lão nhân đó dùng thủ pháp đặc biệt để khắc chế tà khí của anh, e là đã xảy ra chuyện với cả hai mẹ con từ lúc anh sinh ra rồi!

Trong lòng Mộc Hạ có chút chua xót, đặt mình vào hoàn cảnh của anh, nếu như Tô Vân Tú mất tích, sợ là cô cũng sẽ phát cuồng!

“Thế này đi, Tần gia, có rất nhiều chuyện tôi không tiện nói, anh cứ đặt câu hỏi, nếu trả lời được tôi sẽ trả lời.” Cô nhượng một bước nói.

Về tu chân giới và sao Tiên Võ, đó là bí mật của cô, đồng thời cũng là lá bài tẩy, cô tuyệt đối sẽ không tiết lộ.

“Được.” Anh nói, rồi lại trầm mặc rất lâu, tựa như đang chìm trong cảm xúc.

Một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ông ấy, ở đâu.”

Mộc Hạ lắc đầu, không đáp.

Tần Dư Đoạt lại hỏi: “An toàn không.”

Mộc Hạ phát hiện, người này trông thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng trên thực tế hành sự quả quyết sòng phẳng, là người rất coi trọng nguyên tắc, dễ qua lại.

Cô đưa ra một ranh giới, anh tuyệt sẽ không vượt qua dù chỉ một phân.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, lần này cô rất thẳng thắn nói: “An toàn, ít nhất trong vòng vài chục năm tới sẽ luôn an toàn!”

Bất luận hiện tại Đệ Nhất Kỳ đang ở Trái đất hay đã quay về sao Tiên Võ, thì tính theo mốc thời gian, chí ít phải vài chục năm nữa, ông ấy mới thực thi kế hoạch báo thù.

Bây giờ có lẽ đang ở đâu đó nỗ lực tu luyện, ẩn mình giấu tài đi.

Dù sao thì khi người tu tiên bế quan cũng phải mất mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, đều không nói chính xác được.

Tần Dư Đoạt nhắm mắt lại một lát, lên tiếng nói: “Cảm ơn.”

“Vậy thôi hả?” Mộc Hạ chớp chớp mắt, ngay sau đó lại hiểu ra, đối với anh mà nói, biết được người thân của mình đang an toàn là đủ rồi.

Cho dù là đang ở đâu, muốn làm gì, anh cũng sẽ không can thiệp nhiều, chỉ cần ủng hộ là được rồi.

Mộc Hạ mỉm cười với anh, dịu dàng nói: “Vậy chú Tần này, chú có thể buông tôi ra được rồi chứ?”

Chú Tần?



Tần Dư Đoạt bị cái xưng hô mới này làm cho sững sờ.

Chỉ chờ có thế, Mộc Hạ đã rút tay ra khỏi bàn tay của Tần Dư Đoạt, đồng thời mũi chân móc một cái, chuẩn xác đạp trúng khoá xe.

Cạch một tiếng, cửa xe đã được mở ra.

Lúc Tần Dư Đoạt nâng mắt lên, thiếu nữ đã nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, đứng ở vị trí cách xa ba mét, hướng về anh cười đắc ý cùng khıêυ khí©h.

Dưới ánh đèn đường, thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp chắp tay sau lưng, cười như núi xuân rực rỡ, nhất thời khiến Tần Dư Đoạt hoa cả mắt.

“Bai bai nhé, chú Tần!” Mộc Hạ vẫy tay, chạy vào trong ngõ hẻm.

Tần Dư Đoạt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh linh động của cô, thẳng cho đến khi không còn thấy dáng ảnh, ánh mắt vẫn chưa rời đi.

“Mộc Hạ…” môi mỏng khẽ động, giọng nói từ tính, đọc ra hai chữ này.

Tựa như có trà mới đầu xuân, lưu hương trong khoang miệng.

Rất lâu sau, anh khởi động xe, rời khỏi con ngõ nhỏ.

Nhưng cũng không đi đâu xa, sau khi đi qua ba ngã rẽ, chiếc xe lại dừng lại, thân hình thuôn dài của Tần Dư Đoạt bước xuống, hoà vào bóng đêm, đi vào một con ngõ khác.

Trong ngõ nhỏ, mùi máu tanh nồng nặc, Tần Ích đang nhai kẹo cao su quay quay khẩu sủng trong tay.

Dưới chân là mấy gã đàn ông đang kêu thảm.

Máu chảy ra ào ạt, nhuộm lên làn váy của Triệu Vũ Hân đang quỳ dưới đất, mặt cô ta trắng bệch, răng đánh vào nhau lập cập, ôm lấy đầu la khóc, nào còn sự đắc ý âm độc lúc trước?

“Anh Đoạt.” Tần Ích quay lại gọi.

Tần Dư Đoạt chán ghét nhíu mày một cái.

Tần Ích lập tức giải thích nói: “Đây là mấy tên lưu manh muốn cường bạo Mộc tiểu thư.”

“Gϊếŧ.” Tần Dư Đoạt phất tay nói, chỉ một chữ lạnh nhạt âm lệ, vô tình tựa như gϊếŧ gà mổ dê!

“Đừng mà! Đừng mà! Các người điên rồi! Đây là phạm…”

Pằng! Pằng! Pằng…

Cứ một phát bắn là một phát vào đầu, lưu loát sạch sẽ.

Triệu Vũ Hân la hét không ngừng, bị máu bắn lên đầy đầu đầy mặt, cô ta nhìn Tần Dư Đoạt đứng trong bóng tối, tựa như đế vương hắc ám chi phối nhân mệnh, một dòng nước mang mùi khai chảy xuống từ trong làn váy, đầu lệch sang một bên, bị doạ tới mức ngất đi.

Trước khi ngất đi, cô ta vẫn đang nghĩ, sao Mộc Hạ lại có thể quen biết một người đàn ông như vậy…