Chương 2

Lúc ấy cô rất sợ, mặc dù luôn nói rằng mình là chị Nguyễn trong giới xã hội, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy máu. Người thọc bọn họ còn là một tên lưu manh học sinh lớp 12, vừa thấy máu chảy ra từ con dao, cô đã sợ tới mức bỏ chạy.

Đôi tay cô run rẩy gọi điện thoại cầu cứu ông Tô. Sau khi ông Tô tới đã mắng cô một trận xối xả, nhưng vẫn giúp cô dùng tiền giải quyết chuyện này. Khi đó đã sắp đến kỳ thi đại học, vì vậy Liêu Thành Hạo đã bỏ lỡ kỳ thi năm đó. Cô vừa áy náy vừa nhát gan, đến bệnh viện thăm cậu một lần, nhìn thấy cậu suy yếu nằm trên giường bệnh, cô không dám hỏi thăm tình hình của cậu.

Chỉ nghe người ta nói lại, đám lưu manh kia đã đủ tuổi, bị kết án. Liêu Thành Hạo sau phẫu thuật cũng không còn gì trở ngại. Chỉ tiếc là sau này hai người không còn liên lạc, trong tiềm thức của cô cũng muốn quên chuyện này đi.

Nhìn thấy Liêu Thành Hạo khỏe mạnh đứng trước mặt, Tô nguyễn kích động, cả người run lên. Nhưng mà thời trung học, kết quả học tập của Liêu Thành Hạo cũng không tốt, cô lần này cũng không muốn đảm đương chức lão đại, muốn bình ổn làm một học bá là tốt rồi. Vì vậy nói với Liêu Thành Hạo: "Tại sao em còn ở đây, lại đi trễ à? Em không để tâm tới chuyện học hành gì cả."

Liên tiếp bị chất vấn làm sắc mặt Liêu Thành Hạo thay đổi liên tục trong khoảng thời gian ngắn. Hôm nay chị Nguyễn không được bình thường, còn đột nhiên nhắc tới học tập.

Tô Nguyễn cũng không quan tâm nhiều như vậy, từ giờ phút này trở đi, cô đã coi Liêu Thành Hạo là người một nhà, quyết định kéo cậu đi vào con đường tốt đẹp: "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày sẽ tiến bộ. Từ nay trở đi nên yêu thích học tập, rồi đi đến đỉnh cao của cuộc đời."

Cho đến khi đã ngồi vào trong lớp học, tâm trạng Liêu Thành Hạo vẫn chưa thể khôi phục lại. Lần đầu tiên chị Nguyễn nói với cậu nhiều như thế, hơn nữa mỗi câu đều không rời chữ học tập, cuối cùng còn nói một câu rất nghiêm túc: "Tiểu Hạo à, từ nay về sau chúng ta cùng nhau chăm chỉ học tập nha."

Liêu Thành Hạo cảm thấy hoặc là cậu chưa tỉnh ngủ mà sinh ra ảo giác, hoặc là Tô Nguyễn chưa tỉnh ngủ, còn đang còn mộng du.

Vừa vào chỗ ngồi, Tô Nguyễn ngay lập tức nhìn thấy Uý Thanh Tử, bạn ngồi cùng bàn với cô.

Đối với Úy Thanh Tử, cảm xúc của Tô Nguyễn có vài phần phức tạp. Ban đầu, cô cảm thấy Uý Thanh Tử cùng Tô Kỳ ở bên nhau thật đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Sau này khi Nhà họ Tô phá sản, Uý Thanh Tử giải trừ hôn ước với Tô Kỳ, cô lại cảm thấy anh mình mới là người không xứng đáng.

Tô Kỳ thích Úy Thanh Tử, thực sự rất thích. Vậy nên sau khi bị từ hôn, Tô Kỳ luôn buồn bực không vui, cả người suy sụp không ít, cô nhìn anh mình như vậy vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng cô cũng không có cách, cô biết Úy Thanh Tử cũng thích Tô Kỳ, nhưng chính là không thể không nghe lời người lớn trong nhà.

"Nguyễn Nguyễn, cậu đã làm bài tập chưa? Lát nữa giáo viên muốn thu bài tập của cậu đấy." Úy Thanh Tử từ trước đến nay luôn là học sinh giỏi, bộ dáng ngoan ngoãn.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, buồn bực trong lòng Tô Nguyễn một chút cũng không còn. Chỉ cần nhà họ Tô không phá sản, Úy Thanh Tử và anh trai cô vẫn có thể ở bên nhau, sẽ không còn tồn tại chuyện đứt gánh tương tư.

Nói ngắn gọn, Tô Nguyễn muốn nỗ lực hết sức giám sát Tô Kỳ, bắt anh chăm chỉ học tập, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài, bảo vệ nhà họ Tô vững chắc trăm năm.



Cô mỉm cười với Úy Thanh Tử: "Mình lập tức làm đây, Thanh Tử, cho mình mượn bài của cậu xem qua một chút đi." Cô tự biết bản thân mình, hiện tại chắc chắn cô chưa làm bài tập, chi bằng bây giờ hoàn thành bài tập trước, coi như một khởi đầu tốt.

"Chị Nguyễn, đưa bài tập của chị cho em, em viết giúp chị." Giọng Liêu Thành Hạo vô cùng hào hứng.

Tô Nguyễn cười một cách cứng ngắc. Dm, cô vừa mới nói với cậu ta nghiêm túc học tập mà cậu ta không nghe sao? "Bốp" một tiếng, cô đánh vào bàn tay đang giơ ra của Liêu Thành Hạo: "Để chị tự làm, chị đã nói nghiêm túc học tập, không phải nói suông." Cô nở một nụ cười cứng đờ.

Liêu Thành Hạo: QAQ , rõ ràng trước kia đánh chết cũng không chịu làm bài tập cơ mà?

*QAQ: là một biểu cảm thường được sử dụng trong các mạng xã hội, có nghĩa là khóc.

Tô Nguyễn còn cảm thấy không yên tâm lắm về Tô Kỳ, lập tức gọi điện thoại cho anh trai. Tiếng chuông vừa vang lên một hai giây đã bị ngắt, ngay sau đó cô nhận được tin nhắn từ Tô Kỳ: "Đang trong giờ học, đừng gọi cho anh."

"Anh còn chơi điện thoại, em vẫn sẽ gọi."

"Rảnh hơi kiếm chuyện à?"

Tô Nguyễn hừ một tiếng, tiếp tục gọi điện thoại. Tiếng chuông vẫn như cũ vang lên một hai giây liền bị ngắt. Tô Nguyễn cười lạnh, tiếp tục gọi, cô vui mừng hết sức khi nghe được âm thanh từ điện thoại truyền đến: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."

Tô Nguyễn mỉm cười hài lòng, đối với Tô Kỳ, chỉ có biện pháp đặc thù này mới dùng được.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên bước vào phòng học.

Đang vùi đầu chép bài tập, Tô Nguyễn nghe thấy xung quanh có học sinh nhỏ giọng trò chuyện: "Thầy Phạm tới."

Trong đầu Tô Nguyễn xuất hiện hình ảnh của một giáo viên chủ nhiệm cấp ba, nhìn qua thì hung dữ nhưng thật ra lại rất hiền. Năm đầu tiên của cấp ba, ông còn nghĩ có thể giúp đỡ cô, nhưng sau đó biểu hiện của cô quá sa sút làm ông thất vọng, sau đó cũng không thèm quan tâm đến cô nữa.