Chương 3

Phạm Thế Vinh đi vào phòng học, ánh mắt đầu tiên theo thói quen nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tô Nguyễn, lại theo thói quen mà thu hồi tầm mắt. Khoan đã, có cái gì đó không đúng, ông nhìn lại lần nữa về vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên, thấy Tô Nguyễn đang dựa bên cửa sổ: "Hôm nay thời tiết quả thực rất tốt, bạn Tô Nguyễn đến thật đúng giờ."

Vừa nghe đến tên của mình, Tô Nguyễn có chút bối rối ngẩng đầu, cô cho rằng Phạm Thế Vinh đang nói chuyện với mình: "Hôm nay thời tiết không tốt, quá lạnh."

Cả lớp yên tĩnh một lát, tiếp theo có người đầu tiên phát ra tiếng cười nhỏ, ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba,...

Liêu Thành Hạo nhịn cười chọc chọc lưng Tô Nguyễn: "Chị Nguyễn, chị thật lợi hại."

Đúng như cậu nghĩ, làm sao mà chị Nguyễn trong một đêm có thể biến thành một học trò ngoan được.

Tô Nguyễn ngây người, khụ khụ, lớp học liền im ắng lại. Cô đứng lên, hướng về phía Phạm Thế Vinh, cúi đầu xuống: "Thầy Phạm, em xin lỗi, em hiểu nhầm ý của thầy."

Lớp học lập tức yên tĩnh như chết lặng.

Cuốn sách toán trong tay Phạm thế Vinh thiếu chút nữa là rơi xuống.

Liêu Thành Hạo há hốc miệng.

Đôi mắt của Úy Thanh Tử mở to nhìn cô.

......

Phạm Thế Vinh là một giáo viên già dặn, ông là người phản ứng lại đầu tiên, ho khan: "Mời bạn Tô Nguyễn ngồi xuống, chúng ta bắt đầu bài học hôm nay, ngày hôm qua chúng ta đã học qua..."



Tô Nguyễn hài lòng ngồi xuống, cô cảm thấy tiết học này mình thu hoạch được rất nhiều thứ, mặc dù cô nghe chẳng cái gì hết.

Sau khi tan học, Phạm Thế Vinh do dự một hồi lâu mới nói: "Tô Nguyễn, em tới văn phòng của thầy một chút."

Sau khi Tô Nguyễn rời đi, lớp 17 bắt đầu sôi sục, tất cả mọi người đều vây quanh Liêu Thành Hạo: "Hôm nay chị Nguyễn chưa tỉnh ngủ, hay là uống lộn thuốc à?"

Liêu Thành Hạo vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tao cũng không biết nữa."

Tô Nguyễn đi theo phía sau Phạm Thế Vinh, trong lòng có chút bồn chồn. Nếu đổi lại là trước kia, cô chắc chắn không quan tâm điều gì cả. Nhưng bây giờ thì khác, cô muốn nghiêm túc học tập, vì thế thái độ của giáo viên cũng rất quan trọng.

Tới văn phòng, cô đứng ở trước mặt Phạm Thế Vinh, cả người có chút không tự nhiên.

Nhưng cô không ngờ câu nói đầu tiên của Phạm Thế Vinh lại là: "Tô Nguyễn à, biểu hiện của em hôm nay rất tốt ."

Tô Nguyễn: "???" Đến chính cô cũng hoàn toàn không thể nào đoán trước được mở đầu sẽ như thế này.

Phạm Thế Vinh tiếp tục nói: "Tiếp tục duy trì, thầy rất tin tưởng ở em!"

Tô Nguyễn: "Cảm ơn thầy đã tin tưởng em."

Phạm Thế Vinh: "Có vấn đề gì không hiểu thì hỏi thầy nhé."

Tô Nguyễn rất cảm động: "Thầy Phạm, thực ra hôm nay thầy nói gì em nghe cũng không hiểu."



Phạm Thế Vinh: "..."

Từ văn phòng đi ra, trong tay Tô Nguyễn ôm thêm hai quyển sách bài tập. Lời nói của Phạm Thế Vinh vẫn còn văng vẳng bên tai cô: "Vậy thì em hãy luyện tập những đề cơ bản này trước, làm xong thầy vẫn còn đề khác cho em." Cô nhìn quyển sách bài tập dày cộm trước mặt, muốn học tập là một chuyện, nhưng mà làm bài tập lại là một chuyện khác .

Quay trở lại lớp học, Liêu Thành Hạo lại gần chỗ cô: "Chị Nguyễn, anh Phạm có mắng gì chị không?" Ở lớp 17, tất cả học sinh đều gọi Phạm Thế Vinh là anh Phạm một cách rất thân thiết.

"Không có." Tô Nguyễn giơ giơ quyển sách bài tập trong tay lên: "Nhìn cái này này, đây đều là tình thương sâu sắc anh Phạm dành cho chị đấy."

Cô lấy một trong hai quyển đưa cho Liêu Thành Hạo: "Chị quyết định chia sẻ một nửa tình thương của thầy cho em, lo mà làm đi nhé! Đừng phụ tình thương của chị và thầy Phạm dành cho em."

Liêu Thành Hạo trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn Tô Nguyễn lấy một quyển sách dày cộm đặt lên bàn cậu, còn mỉm cười vỗ vỗ vai cậu: "Nỗ lực học tập!"

Trọng lượng trong tay nhẹ đi một nửa, tâm trạng Tô Nguyễn tốt hẳn lên, học tập cũng dần dần được cải thiện.

Cô nhìn thời khoá biểu, tiết tiếp theo là tiếng Anh, Tô Nguyễn không để tâm lắm.

Tiếng anh của cô cũng không tệ, kiếp trước cô bị ông Tô ép đưa ra nước ngoài học hai năm, ở xứ lạ không người thân thích, Tiếng Anh cũng chính vì thế mà dần dần tốt lên.

Cũng chính là trong mấy năm gian nan này, cô gặp được Tống Phỉ. Sau đó hai người đính hôn, nhưng cô không ngờ...*con sói mắt trắng này có thù oán với nhà cô, tiếp cận cô chỉ vì muốn lật đổ nhà họ Tô.

*"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, giáo viên tiếng Anh đẩy cửa bước vào. Đó là một người phụ nữ trung niên tóc xoăn hơi mập, trước ngực gắn thẻ nghề nghiệp ghi hai chữ "Hoàng Xuân".