Chương 1

Thời tiết vào cuối tháng 10 đã rất lạnh, đặc biệt là ở phía Nam, không khí lạnh đến thấu xương. Đứng trước cổng trường, Tô Nguyễn vẫn không thể nào tin được, cô đã trọng sinh. Sau khi nhà họ Tô phá sản, cô cũng biết được rằng chính vị hôn phu kia của mình - Tống Phỉ là người hại gia đình mình, hiện giờ cô đã trọng sinh quay về năm lớp 11.

Lúc này, nhìn bốn chữ "Trung Học Phổ Thông An Thành" to đùng trước mặt, trong lòng cô cảm thấy khá khó chịu. Tại sao cô phải quay lại trường cấp 3 học cơ chứ? Cô thực sự rất không muốn quay lại cái thời cấp ba này một chút nào! Bởi vì thành tích hồi cấp ba của cô đặc biệt rất kém.

Kém tới trình độ nào ư? Tổng điểm là 750, cùng lắm là cô đạt được 200 điểm thôi, mà 200 điểm này còn là có phần ăn may.

Tô Nguyễn thở dài, sờ sờ mặt mình, trẻ lại vài tuổi da dẻ thật tốt quá đi. Đang nghĩ linh tinh, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tô Nguyễn, em còn đứng sững ra đấy làm gì? Em lại muốn đi trễ nữa à?"

Tô Nguyễn quay người lại, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt kia còn có vài phần giống cô.

Đột nhiên, khóe miệng cô cong lên một nụ cười lạnh: "Liên quan gì đến anh chứ?"

Nếu Tô Kỳ không xuất hiện vào lúc này, cô sẽ không nghĩ đến việc tính sổ với anh nhanh như thế.

Tô Kỳ là anh trai của cô, trước kia chính là một học bá, nhưng giờ lại là một tên cặn bã không làm được trò trống gì trong tương lai. Sau này người làm nhà họ Tô bị phá sản một cách không thể hiểu được cũng là anh.

Cô nghiến răng, cảm thấy bản thân trọng sinh trở về có thể đạt được một mục tiêu thật lớn, đó là giám sát Tô Kỳ học tập thật tốt. Sau này thành công rồi, anh sẽ làm một tổng tài bá đạo, như vậy còn ai có thể lật đổ nhà họ Tô?

Nghĩ đến đây, cô lớn tiếng dọa người, uy hϊếp Tô Kỳ: "Còn không mau chạy vào trường đi, anh mà còn dám trốn học, em sẽ về mách mẹ."

Tô Kỳ nghe xong có chút bối rối, anh biết em gái mình thực sự sẽ nói lại với ba mẹ, chỉ có thể uất ức nói: "Em cũng chạy nhanh lên, vào lớp cho kịp giờ."



Bây giờ đã gần 8 giờ, Trường cấp ba An Thành là trường trung học nổi tiếng toàn quốc về học tập, hiện giờ sân trường đã không còn bóng người. Tô Kỳ học hơn cô một lớp, ở một dãy nhà học khác.

Tô Kỳ đi rồi, Tô Nguyễn chậm rãi đi lại trong trường học, nhớ lại những chuyện thời cấp ba của cô.

Cô và Tô Kỳ thời cấp ba đều ở một tiểu khu bên ngoài trường học. Vì nhà họ Tô cách trường An Thành khá xa, hai anh em lại không muốn ở ký túc xá trong trường nên đành lấy lí do kí túc xá quá ồn ào, ảnh hưởng đến việc học tập của hai người. Bà Tô nghe vậy lập tức mua cho họ một căn nhà trong tiểu khu nhỏ bên ngoài trường An Thành. Tô Nguyễn và Tô Kỳ bắt đầu một cuộc sống "học tập và sinh hoạt" trong thoải mái. Tô Nguyễn thường xuyên đi trễ, Tô Kỳ còn quá đáng hơn, thậm chí còn trốn học.

Điều này trực tiếp dẫn đến việc Tô Kỳ không tham dự kì thi tuyển sinh đại học, cuối cùng bị ông Tô bắt ép học lại, học cùng một lớp với Tô Nguyễn.

Nhưng mà thành tích học tập của hai người cũng không khá hơn là bao. Tô Kỳ hầu như không tham gia lớp ôn thi đại học nào, còn Tô Nguyễn cũng chỉ đạt 210 điểm trong kì thi. Cuối cùng, ông Tô chỉ có thể dùng tiền để nhét hai người vào một trường cao đẳng.

Hai người chính là điển hình của loại phá gia chi tử, Tô Nguyễn chưa bao giờ phải lo lắng bất kì vấn đề gì về cuộc sống của cô. Nhưng cho đến khi nhà họ Tô phá sản, cô gọi điện cho ai trong hội bạn thân của cô thì người nào người nấy cũng đều không bắt máy, đám bạn nhậu của Tô Kỳ cũng làm ngơ, không một ai chìa tay ra giúp đỡ họ.

Tô Nguyễn cảm thấy đúng là chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình.

Cô đã trọng sinh quay trở về, nhất định cô sẽ không để cho nhà họ Tô phá sản!

Đi đến dãy nhà dạy học cho học sinh lớp 11 cách đó không xa, Tô Nguyễn nhìn thấy một bài đăng, mặt trên dán tờ giấy đỏ bắt mắt, cô tiến lại gần nhìn xem.

"Danh sách 100 người đứng đầu Kì thi Khảo sát chất lượng dành cho học sinh lớp 11 Trường An Thành năm 2011."

Với sự ngưỡng mộ to lớn dành cho học bá, Tô Nguyễn dí sát mắt vào nhìn, chậm rãi nhìn những cái tên trong danh sách đó.



"Xếp thứ nhất, Tạ Trì Yến, 732 điểm."

Đầu óc cô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước khi trọng sinh. Tiệc rượu hoa lệ, người đàn ông phong lưu tuyệt mĩ, mọi người đều muốn tiếp cận anh, gọi anh là "Tổng giám đốc Tạ".

Cô từng hỏi Tống Phỉ, tên đầy đủ của Tổng giám đốc Tạ là gì, Tống Phỉ đáp "Tạ Trì Yến".

Chẳng trách lúc đó cô thấy cái tên này nghe rất quen tai, hóa ra hồi cấp 3 hai người học chung một trường, hơn nữa Tạ Trì Yến còn là học bá đệ nhất của khóa bọn họ.

Cô khẽ cau mày, cố gắng nhớ lại, tìm kiếm trong đầu mình ấn tượng về ba chữ "Tạ Trì Yến", nhưng không thể nhớ ra bất cứ điều gì.

"Chị Nguyễn."

Tô Nguyễn theo phản xạ quay đầu lại, người gọi cô là một nam sinh để tóc húi cua, làn da ngăm đen, lúc này cậu ta đang mỉm cười với cô, lộ ra một lúm đồng tiền mờ mờ bên má phải.

Có chút quen thuộc, Tô Nguyễn nhìn nam sinh, ánh mắt đột nhiên lóe lên, gọi tên cậu: "Liêu Thành Hạo!"

Liêu Thành Hạo gãi gãi đầu, không hiểu sao hôm nay chị Nguyễn đối với cậu có hơi nhiệt tình, khiến cậu có chút ngượng ngùng. Tiếc là da cậu quá đen, mặt có đỏ nhìn cũng không ai nhận ra.

Làm thế nào cô có thể quên được Liêu Thành Hạo đây! Thời cấp ba, cô chính là một đứa con gái hư hỏng, ngày ngày kéo bè kéo cánh, chính là chị đại trong trường học, Liêu Thành Hạo chính là đàn em số một của cô.

Thật đáng tiếc, chỉ vì cô quá kiêu ngạo, bị người ta tính toán. Khi đó cô đang đi cùng Liêu Thành Hạo, một con dao thọc về phía cô, Liêu thành Hạo giúp cô chặn lại.