Chương 44: Mua Đất (1)

Tần Nghị ngồi vào chỗ, sau khi đọc đề, khẽ nhíu mày: “Không hổ là vòng chung kết, độ khó không nhỏ!”

Thật ra không đơn giản là hắn, trong trường thi, mấy chục thí sinh còn lại ai cũng đều nhíu mày.

“Quá khó rồi, độ khó để viết quá lớn.”

“Mình nhắm chừng viết không tốt.”

Không ít người đều nói thầm trong lòng.

Tần Nghị cũng tốn mười lăm phút đồng hồ, trong lòng mới có một cái hình thái ban đầu của bản thảo.

Lại cân nhắc kỹ thêm năm phút đồng hồ, rốt cuộc bắt đầu viết!

Soạt soạt soạt...

Bút viết như bay trên giấy, từng hàng chữ đẹp đẽ được hắn viết ra.

Lúc này, ngay tại thời điểm Tần Nghị viết, tất cả mọi người còn lại không phải trầm ngâm suy nghĩ chính là than thở, hiển nhiên đề thi tài liệu vòng chung kết khiến họ đau đầu không thôi.

Nửa giờ sau, một tài liệu được Tần Nghị viết ra.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hành văn liền mạch lưu loát!

Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện còn có một nửa thí sinh còn đang vùi đầu suy nghĩ, còn chưa viết.

“Hoàn thiện một phen nữa!” Tần Nghị lại đọc một lần tài liệu mình viết, sau khi cảm thấy không có vấn đề liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Hai giờ sau, kỳ thi chấm dứt.

Tần Nghị nộp bài thi, sau đó bước ra khỏi trường thi đi tìm Liễu Tư Tư.

Trên đường trở về khách sạn.

“Một lần này đề mục vòng chung kết rất khó! Em nhắm chừng một lần này sẽ thi rất kém.” Liễu Tư Tư bĩu môi, hiển nhiên không quá hài lòng đối với một lần thi này của mình.

“Nhỡ đâu đến lúc đó thành tích ra, em thi rất tốt thì sao? Cũng thi xong rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Tần Nghị an ủi.



“Được rồi. Đúng rồi, một lát nữa mời anh ăn cơm!” Liễu Tư Tư thần bí nói.

“Được, vừa lúc đang đói.”

Hai người tìm quán ăn, đi vào ngồi.

Sau khi gọi đồ ăn, Liễu Tư Tư bỗng nhiên từ trong túi xách của cô lấy ra một cái hộp quà nhỏ: “Tặng cho anh!”

“Tặng cho anh?” Tần Nghị hơi kinh ngạc.

“Sinh nhật của anh không phải hôm nay mà.”

“Đáp lễ! Lần trước sinh nhật em anh đã tặng quà em, em tự nhiên là phải tặng lại, anh xem xem có thích hay không.” Liễu Tư Tư vội vàng thúc giục.

“Cảm ơn!” Trong lòng Tần Nghị ấm áp.

Mở ra hộp quà nhỏ, phát hiện bên trong là một cái đồng hồ, nhìn qua còn rất tốt.

“Đẹp, anh rất thích!” Tần Nghị cười nói.

“Đến, em đeo cho anh thử xem.” Liễu Tư Tư đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tần Nghị, dùng bàn tay ngọc đeo đồng hồ cho Tần Nghị.

Tần Nghị cảm thụ được nhiệt độ từ bàn tay ngọc của Liễu Tư Tư, ngửi mùi thơm trên người cô, khiến trong lòng hắn có một ít nhộn nhạo.

“Được rồi!”

“Đẹp lắm.” Tần Nghị lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Anh thích là tốt rồi!”

Ăn xong một bữa, mới là 1 giờ chiều.

Liễu Tư Tư chuẩn bị về huyện Tam Giang, chẳng qua Tần Nghị nói mình có việc, cũng chưa theo cô cùng nhau trở về.

Ngày mai là cuối tuần, hắn tính bây giờ đi tỉnh lỵ một chuyến, thừa dịp có thời gian, trước xem đất, mua xong rồi nói sau.

May mắn, 2 giờ có xe khách tới tỉnh lỵ.



Lúc gần chạng vạng, Tần Nghị đã tới thành phố Thiên Nam tỉnh lỵ Thiên Nam.

Sau khi tìm cái khách sạn đặt chân, liền ra ngoài ăn bữa cơm.

Ở trong khách sạn, Tần Nghị bắt đầu nghĩ kế hoạch mua đất.

Ngày mai hắn tính đi trấn Tân Tượng vùng ngoại thành tỉnh Thiên Nam bên kia xem chút, có đất có thể mua hay không.

Như hắn mua đất, tự nhiên là muốn mua đất có thể xây nhà là chính.

Vì sao đi trấn Tân Tượng chứ?

Trấn Tân Tượng ở vùng ngoại thành thành phố Thiên Nam.

Nơi này tới trung tâm thành phố ngồi xe giao thông công cộng cũng cần một giờ, nếu giờ cao điểm sáng chiều, ít nhất phải hơn một giờ.

Cái này đủ để chứng minh nó rốt cuộc hẻo lánh bao nhiêu.

Nay là năm 2010, 6 năm sau, trấn Tân Tượng, bao gồm một ít làng đô thị xung quanh, sẽ được thành phố Thiên Nam ra sức khai phá, hơn nữa mang một khu vực này tạo thành một vùng kinh tế mới, tên là tân khu Ngũ Tượng!

Khi đó, người dân những nơi này, đất nhiều, nhà lầu nhiều, không ít người đều trở thành phú ông chục triệu, kém nhất cũng là phú ông tiền triệu. Đặc biệt tập thể đất của những thôn kia, đến lúc đó hàng năm còn có chia hoa hồng.

Cho nên, Tần Nghị chính là nhắm chuẩn nơi này!

Ngày hôm sau, Tần Nghị dậy từ sáng sớm, sau khi vội vàng ăn bữa sáng, liền gọi xe tới trấn Tân Tượng.

Kiếp trước, hắn cũng từng tới nơi này, đối với nơi này coi như có chút ấn tượng.

“Thời điểm còn chưa được khai phá, nơi này thật sự rất lạc hậu.” Tần Nghị nhìn kiến trúc xung quanh, cùng không có nhà cao tầng gì, đều là một ít nhà dân là chính, còn có một chút cửa hàng.

Tần Nghị tìm tài xế ma xó nơi này, bảo hắn chở mình bắt đầu tìm kiếm ở vùng này.

Một buổi sáng trôi qua, Tần Nghị quả thật thấy được vài chỗ muốn bán đất hoặc là bất động sản!

Buổi chiều, Tần Nghị lại đi dạo một vòng.

Cuối cùng nhìn trúng một chỗ.

Kiếp trước, hắn biết đến lúc đó vành đai trung tâm tân khu Ngũ Tượng, vẫn là lấy trấn Tân Tượng làm trung tâm, nếu mua đất, khẳng định cần mua vành đai trung tâm khu Tân Tượng tương đối có lãi.