Chương 43: Giang Gia

“Nói không chừng có thể ở trên người đôi mẹ con này có thể tìm được một ít sơ hở!” Tần Nghị thầm nghĩ.

Chẳng qua hắn bây giờ đối với Giang gia còn chưa đủ hiểu biết, cần thu thập thêm một ít tin tức về Giang gia!

Về phần Giang gia trả thù?

Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.

Giang Dật Vân là mang theo lửa giận tràn ngập về nhà.

Vào phòng khách, hắn liền nhìn thấy phụ thân mình Giang Quang Khải đang ngồi ở trên sô pha uống trà xem báo.

“Đã về rồi?” Giang Quang Khải nhìn con trai của mình một lần.

“Cha, con muốn cha giúp con đối phó một người!” Giang Dật Vân gọn gàng dứt khoát nói.

“Người đó tên Tần Nghị, hắn là tình địch của con...”

Nói xong hắn liền mang tiền căn hậu quả sự việc nói ra.

“Cha, con muốn khiến Tần Nghị này không lấy được bất cứ thứ hạng nào ở thi đua văn thư vòng chung kết kế tiếp! Con muốn để hắn biết, lời con đã nói ra, không phải là miệng pháo!” Ánh mắt Giang Dật Vân lộ ra lửa giận nồng đậm.

Giang Quang Khải ngẩng đầu nhìn con trai mình, giọng điệu bình thản nói: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể hành động theo cảm tình, nhưng con vẫn không vâng lời!”

“Tuy Tần Nghị này là tình địch của con, tuy Liễu Tư Tư có thể đã sinh ra hảo cảm đối với hắn, nhưng con cũng không thể trực tiếp đi tìm hắn uy hϊếp hắn, một điểm này cực kỳ không lý trí! Như loại phương thức làm việc này của con, ngày sau khẳng định sẽ dẫn họa vào người! Hiểu chưa!”

“Cho dù con muốn đối phó Tần Nghị này, cũng phải âm thầm đến, mà không phải giống hôm nay biết con sinh ra địch ý lớn như thế đối với hắn. Âm thầm hại người, vĩnh viễn là tốt nhất, mà không phải để kẻ địch biết con kẻ địch tiềm tàng này.”

Đối mặt cha răn dạy một trận, trên mặt Giang Dật Vân tỏ vẻ phục tùng lắng nghe, trong lòng lại không cho là đúng.



“Cha, vậy cha nói có thể giúp con hay không?” Giang Dật Vân hỏi.

“Một lần này thi đua văn thư nhân viên công vụ, là thành phố Giang Bắc tổ chức lần đầu, còn là phòng tổ chức ủy ban thành phố, ban tuyên truyền ủy ban thành phố mấy ban ngành liên hợp tổ chức! Nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, cha sao có khả năng âm thầm khống chế? Con thật sự cho rằng cha có thể một tay che trời?” Giang Quang Khải trừng mắt nhìn con trai mình một cái.

“Hơn nữa, hắn lấy được thứ hạng hay không, quan trọng như vậy sao? Điều con phải làm là như thế nào cướp Liễu Tư Tư về, như thế nào mang Tần Nghị này một cước giẫm đến cùng! Đã hiểu chưa?” Giang Quang Khải lời lẽ thấm thía.

Giang Dật Vân nghe xong cha mình nói, hơi bình tĩnh lại: “Cha, con trước đó trái lại có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi.”

“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy, con có thể hiểu là tốt rồi.” Giang Quang Khải khẽ gật đầu, đứa con trai này của mình tính cách có chút giống vợ hắn, từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh.

Cho nên những năm gần đây, hắn vẫn luôn kiên nhẫn dạy, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất lúc dạy còn có thể nghe lọt một ít.

“Cha, vậy chúng ta nên giẫm chết Tần Nghị này như thế nào?” Giang Dật Vân nhịn không được hỏi.

“Cái này, con nên nghĩ như vậy, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ không có bất cứ bối cảnh gì, biện pháp đối phó hắn không thiếu...”

Vài ngày sau.

Vòng chung kết thi đua sáng tác văn thư của nhân viên công vụ đã bắt đầu.

Vẫn như cũ ở trường thi ban đầu.

Chẳng qua có thể đi vào vòng chung kết, chỉ có 100 người. Đến lúc đó sẽ ở trong 100 người quyết ra huy chương vàng bạc đồng.

Đương nhiên, top 10 cũng sẽ đạt được phần thưởng ưu tú!

Hạng nhất, cũng chính là quán quân văn thư tài liệu tác phẩm sẽ được xuất bản phát hành, đồng thời liệt vào tài liệu giảng dạy tham khảo huấn luyện!

Sáng sớm một ngày này, Tần Nghị cùng Liễu Tư Tư rời khách sạn, đi về phía trường thi.



“Tần đại ca, anh lần trước đạt hạng nhất vòng loại, vòng chung kết một lần này hẳn là cũng có thể lấy hạng nhất chứ?” Liễu Tư Tư có chút sùng bái nhìn Tần Nghị.

Cô lần trước chỉ đạt được hạng 36.

Một lần này, nhắm chừng vô duyên với top 10!

Trái lại Tần Nghị đạt được hạng nhất, cô lúc nhìn thấy thông báo này so với Tần Nghị còn vui vẻ hơn, đặc biệt gọi điện thoại chúc mừng Tần Nghị.

“Không dám nói vẫn là hạng nhất, top 3 hẳn là vấn đề không lớn.” Tần Nghị cười cười.

“Tần đại ca đúng là tự tin!”

Hai người vừa nói vừa cười đi vào trường thi bên này.

Bọn họ chưa chú ý tới, cách đó không xa, một thanh niên sắc mặt âm trầm đang ở rất xa nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ.

“Tần Nghị!” Giang Dật Vân nghiến răng nghiến lợi.

Tần Nghị này thật to gan.

Sau khi bị mình uy hϊếp, thế mà còn dám tiếp cận Liễu Tư Tư.

“Hừ, mày đắc ý không được bao lâu đâu.” Giang Dật Vân nhịn xuống cơn giận, hắn cũng chưa quên lời răn dạy của cha mình.

Đối phương chỉ là một nhân viên nhỏ không có bất cứ bối cảnh gì, không nhảy nhót được mấy ngày.

Rất nhanh, vòng chung kết đã bắt đầu.

Vẫn như cũ là một đề thi định hướng viết tài liệu.