Chương 4: Đồ Lẳиɠ ɭơ

Tần Nhị nhìn chằm chằm vào Hương Nô, ánh mắt thẳng thừng kia khiến Hương Nô cảm thấy như mình sắp bị xâm phạm, toàn thân của nàng hơi phiếm hồng, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, dường như chỉ cần thở mạnh một cái thôi thì sẽ bị cơn lốc ham muốn cuốn đi mất.

Bộ ngực sữa non mềm bị Tần Nhị nắm đã biến thành hình dạng mà Hương Nô không thể tưởng tượng được, Hương Nô đánh đàn theo bản năng, thậm chí nàng không cần nhìn đàn cũng có thể chơi được nốt chính xác, tiếng đàn, tiếng ca, tiếng thở dốc hòa vào nhau tạo thành âm thanh ái muội kiều diễm, Hoa Âm không thẹn thùng chút nào, lúc hai ngón tay của Tần Nhị linh hoạt xoa nắn gia tài trước ngực nàng ta cũng là lúc môi nàng ta phát ra âm thanh sùng bái và khát vọng đối với Tần Nhị.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, có muốn gia không?” Tần Nhị phả một hơi bên tai Hoa Âm, bặm môi ngậm lấy dái tai của nàng ra, phát ra tiếng nước bọt vang dội, trong nháy mắt kia cả cơ thể của Hương Nô run run, suýt nữa đánh sai nốt, Hương Nô cắn môi dưới theo bản năng, Tần Nhị vẫn chưa ngừng nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt càng sâu thẳm hơn

“Gia! Cho nô gia, dùng gậy thịt lớn của ngài cắm vào âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của Hoa Âm đi, nô gia muốn ngài, xin ngài…” Từng lời cầu xin khiến người ta đỏ tai không ngừng vang lên, mềm mại uyển chuyển, đôi mắt đẹp của Hương Nô cũng chứa đầy nước, là vì cảm thấy thẹn, cũng như lòng hiếu kỳ cơ bản mà bất cứ con người nào cũng có.

“Hoa Âm đã cầu xin gia như vậy thì ngồi lên đi, tự mình làm.” Giọng nói của Tần Nhị hùng hồn trầm thấp, l*иg ngực cũng rung rung theo tiếng cười của gã.

Hoa Âm cũng không ra vẻ nữa, nhanh tay lẹ chân kéo qυầи ɭóŧ của Tần Nhị xuống, lộ ra vật to lớn dữ tợn bên trong, thứ đó màu đỏ pha tím, vẻ ngoài rất khó coi nhưng Tâm Tâm lại nghiêm túc quan sát, đây cũng là mục đích chính để các nàng tới kiến tập.

Hương Nô liếc trộm từ khoé mắt, những năm nay ở Cạnh Hương Lâu, thân thể của Hương Nô còn sạch sẽ nhưng linh hồn sớm đã bị vấy bẩn, nàng không phải đại tiểu thư khuê các thuần khiết kia nữa mà là một món hàng được nuôi dạy từ đầu đến chân để hầu hạ nam nhân.



Tâm Tâm có tâm lý ngựa gầy điển hình, nàng ấy rất cố gắng tiếp thu kiến thức về nam nhân, chỉ mong rằng sau khi bị bán ra có thể sống những ngày tốt đẹp, tận tâm hầu hạ chủ nhân tương lai của mình. Mỗ mụ luôn nói Hương Nô quá cao ngạo, quá hờ hững, nếu không phải nàng thật sự quốc sắc thiên hương thì mỗ mụ cũng sẽ không phí thời gian ở trên người nàng.

Nhưng cũng không thể trách Hương Nô, nhóm nữ hài ở Cạnh Hương đã bắt đầu được dạy dỗ từ năm tuổi, nhưng lúc Hương Nô vào đây cũng đã mười hai, nàng đã đọc đủ thứ sách thơ, học xong lễ nghĩa liêm sỉ.

Trên mặt Hoa Âm đỏ bừng, bàn tay trắng thon dài vuốt ve lên phần đầu cây gậy, sau đó nàng ta tách hai chân ra, đối mặt với Hương Nô, cho dù là cô nương Cạnh Hương Lâu hay Mãn Phương Lâu, để thuận tiện nên phía dưới chỉ mặc váy lụa đũng rộng, âʍ ɦộ của Hoa Âm đã được dọn dẹp, phía trên chỉ có một vùng cỏ hơi bầu, nàng ta tách hai cánh môi thịt ra, cứ vậy mà cắm cửa huyệt thẳng xuống qυყ đầυ, chỉ thấy cây gậy nổi đầy gân xanh kia bị nuốt hết vào.

“A… sâu quá đi… gia thật tuyệt! Sướиɠ quá đi…”

“Đồ lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ chưa này! Tự mình lắc hông đi!” Ngày nào các cô nương ở Mãn Phương Lâu cũng phải ngồi lên vại, lực chân, lực eo đều rất kinh người, Hoa Âm dùng một tư thế ngồi xổm trông có vẻ rất khó chuyển động, theo động tác của nàng ta, khối thịt non trước ngực không ngừng nảy lên nảy xuống.

Hương Nô vừa đàn xong một đoạn, tiếng đàn đột nhiên im bặt, trong phòng chỉ còn tiếng nước nguyên thủy khi nam nữ giao cấu, nàng cảm thấy máu nóng lan ra khắp khuôn mặt nhỏ, đỏ đến tận mang tai.