Chương 17: Cửa cung sâu như biển (3)

Đông

đi

xuân đến, dương liễu xanh, rủ dài, Tử Oánh ngồi bên cửa sổ nhìn mấy gốc hải đường,

không

biết khi hoa hải đường nở

sẽ

là cảnh tượng như thế nào, nhất định là thập phần đẹp mắt, sắc đỏ nhàn nhạt cả

một

góc, thu hút bươm bướm vây quanh. Đêm đẹp đa tình ở chỗ dưới ánh trăng trong hương thơm hoa, uống rượu với bằng hữu.

Tiễn gió đông, chắc cũng giống như trước đây?

Nghe Xảo nhi

nói

trong cung Uyển

âm

rất được sủng ái, hàng tháng Hoàng Thượng

sẽ

lâm hạnh

một

hai ngày, càng

không

cần

nói

những ngày ngẫu nhiên tới chỗ nàng ta dùng bữa

nói

chuyện phiếm. Đại khái vì tuổi còn

nhỏ, nửa năm trôi qua cũng

không

thụ thai, đây chính là điều lo lắng của Hoàng di nương, nửa năm qua luôn tìm phương thuốc sinh con. Quyền lợi trợ giúp quản gia cũng từ Liễu di nương biến thành Hoàng di nương, Hoàng di nương rất đắc ý nhưng Lão phu nhân vẫn

không

đem bà ta phù chính.

Tháng năm, kì tuyển tú hừng hực tiến hành,đại bộ phận tú nữ các nơi

đã

vào kinh, đây là kỳ tuyển tú đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ nên tổ chức rất lớn, có thể

nói

là tất cả mọi người đều chú ý theo dõi. Hậu cung

không

thiếu mỹ nữ, các tú nữ đều muốn tỏa sáng trong kỳ tuyển tú,

một

khi vào cung

sẽ

làm rạng rỡ tổ tông.

Mấy ngày gần đây Tử Oánh cũng hao gầy

một

chút, tuy biết nàng vô vọng tiến cung nhưng Lão phu nhân vẫn để ma ma giáo dưỡng chỉ dạy cho nàng, chỉ là trong đêm dài tĩnh lặng Tử Oánh khó tránh khỏi lo lắng cho tương lai của mình.

nhẹ

nhàng thở dài, ngày mai chính là ngày tuyển tú, ít nhiều nàng vẫn có chút khẩn trương, trong cung

đã

có Uyển

âm

nàng nên

đi

nơi nào?

Sáng sớm Tử Oánh

đã

bị Tân ma ma gọi dậy, chỉ cho phép uống hai ngụm trà nhuận họng. Tóc vấn kiểu Bách hợp kế, băng đô Xích Kim, trâm thất bảo ngọc bích linh lung, váy hồng khuyên tai nam châu Xích Kim,

Lão phu nhân nhìn thấy gật đầu, vỗ

nhẹ

tay nàng “ Tam nha đầu,

không

cần sợ, huân quý nhà cũng là có ân huệ lang.”

“ Cháu

gái

minh bạch” Tử Oánh phúc thân “ Cháu

gái

cáo từ”



đi

đi” Lão phu nhân gật đầu với nàng.

Sơ khảo, nàng cũng

không

cần lo lắng, với thân phận

hiện

giờ của Uyển

âm, nàng ta

sẽ

không

dám công khai động thủ. Chỉ sợ và trung khảo bị Hoàng Thượng “ lược” bài tử. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều

không

đoán được tâm tư của Hoàng Thượng.

Các nơi

đã

loại

đi

rất nhiều mỹ nhân,

hiện

tại tất cả đều là mỹ nhân toàn sắc vẹn toàn, đập vào mắt là mảnh diễm lệ, các tú nữ trúng tuyển hoặc ngồi hoặc đứng khẩn trương, người

nói

chuyện

không

nhiều lắm hoặc ngắm hoa hoặc cúi đầu nhìn xiêm y của bản thân.

Mỹ nhân như hoa.

một

cung nữ mặc y phục màu vàng bưng trà nóng tới, Tử Oánh lấy

một

ly lại thưởng cho cung nữ đó ít bạc vụn. Cung nữ sau khi nhận thưởng hướng nàng phúc thân, thân mình như đυ.ng phải cái gì ngã về phía nàng, tay nắm lấy xiêm y của nàng.

Hoàn hảo bên cạnh là bàn đá nên Tử Oánh

không

có ngã xuống, nhưng y phục là xiêm y mùa hè mỏng manh, bị lôi kéo rách

một

lỗ trước ngực.

Biến cố đột nhiên này làm nhóm tú nữ bị dọa.

một

tú nữ kịp phản ứng lại,

đi

đến bên cạnh xem xiêm y của Tử Oánh.

“ Cũng may rách

không

lớn lắm vẫn có thể chữa được.”

Tử Oánh nghe vậy

nhẹ

nhàng thở ra, nàng tất nhiên biết cung nữ này là người của ai, nhìn cung nữ

đang

quỳ

trên

mặt đất

nói: “ Ngươi lui xuống tìm





quản

sự

lĩnh phạt

đi.”

Uyển

âm

ở trong cung muốn đối phó với

một

tú nữ như nàng rất dễ dàng, cũng có người muốn nhân cơ hội này thu thập Uyển

âm, nàng

không

lo lắng việc này, chỉ là quần áo?

Tú nữ kia lấy trong tay áo ra

một

hầu bao, bên trong lại là châm tuyến, điều này khiến Tử Oánh kinh ngạc nho

nhỏ,

trên

đầu tú nữ mang

một

cây trâm hoa ngọc lan, khuyên tai trân châu, ăn mặc tao nhã lịch

sự, Tử Oánh vừa nhìn liền lập tức thích.

“ Tay nghề của di nương ta vô cùng tốt, ta chỉ học được tám phần.” Tú nữ cúi đầu, lập tức xe chỉ luồn kim, Tử Oánh há hốc mồm muốn hỏi tên nàng ta, tú nữ lại như biết nàng muốn mở miệng “ Ngươi

không

thể

nói

chuyện, điểm xấu” Trước đây Tử Oánh cũng nghe qua chuyện này, mang theo cảm kích, lĩnh phần nhân tình này cũng

không

mở miệng

nói

chuyện.

Vừa khâu xong

thì

có thái giám truyền Tử Oánh và vài tú nữ khác tiến điện, Tử Oánh chưa kịp hỏi tên của nàng ta, nàng ta

đã

sớm lui sang

một

bên, Tử Oánh

không

lớn tiếng ồn ào,

đi

theo thái giám tiến điện. Đúng lúc tú nữ phía trước là Hàn tiểu thư của Bố chính sứ

đã

gặp trong thọ yến của Thái hậu, gật đầu chào hỏi, từ đó giảm bớt

sự

khẩn trương.

Tử Oánh chỉnh lại y phục và điều chỉnh sắc mặt nghiêm túc tiến vào, nghe theo khẩu lệnh của thái giám quỳ xuống hành lễ, sau đó cùng các tú nữ khác đứng lên, khoanh tay chờ thái giám tư lễ xướng tên bước ra khỏi hàng tham kiến. Chỉ nghe thái giám tư lễ thét lên từng cái tên:

“Chi nữ sử tư vận muối Chiết Giang, Phùng Tô, mười sáu tuổi ”

“ Chi muội tri huyện Hà Nam An phủ, Hà Phương Tú, mười bảy tuổi.”

Trong điện mặt đất trơn bóng,

trên

cột là cửu long dát vàng sống động như

thật, cung nữ thái giám cúi thấp đầu đứng

một

bên

không

nói

gì, chỉ có thanh

âm

như hoàng

anh

của các tú nữ quanh quẩn trong điện. Hoàng Thượng chỉ mang

một

thông thiên quan, tinh thần

không

tệ, hứng thú đánh giá các nàng. Ngồi bên phải Hoàng Thượng là Hoàng Hậu, đội mũ phượng, y phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng vàng, thoạt nhìn so với thọ yến Thái Hậu

thì

dụng tâm trang điểm hơn. Thái Hậu ngồi bên trái Hoàng Thượng

trên

đầu chỉ cài cây trâm san hô như ý, khuyên tai phỉ thúy, trang nghiêm lại

không

mất thân phận.

Vài vị tú nữ phía trước hành lễ thỏa đáng, ứng đối tự nhiên, nhưng đều có chút khẩn trương

không

nói

lên lời. Hoàng Thượng ngẫu nhiên

nói

vài câu chọc cho Hoàng Hậu phải ghé mắt nhìn. Nhưng toàn bộ bài tử đều bị lược, Hoàng hậu dường như thở phảo

nhẹ

nhõm.

“ Chi nữ Tả bố chính sứ, Hàn Phong, mười lăm tuổi” Hàn Phong bước ra, cúi đầu phúc thân “ Thần nữ Hàn Phong tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế vạn phúc, Hoàng Hậu thiên tuế cát tường, Thái hậu phúc như đông hải.”

Thanh

âm

trầm ổn của Thái Hậu vang lên “ Ai gia nhớ được đứa

nhỏ

này đoan trang trầm ổn, lưu bài tử

đi.”

“ Thần nữ đa tạ Thái Hậu ưu ái.” Hàn Phong phúc thân lui xuống, Hoàng Thượng cũng

không

có dị nghị gì với ý kiến của Thái Hậu.

“ Chi nữ Hộ Bộ thượng thư, Thẩm Tử Oánh, mười ba tuổi.” thanh

âm

của Thái giám tư tế vang lên, Tử Oánh bước ra

một

bước, cung kính phúc thân “ Thần nữ Thẩm Tử Oánh tham kiến Hoàng Thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, cung chúc thánh an, Thái hậu nương nương cát tường, Hoàng Hậu nương nương cát tường.”

Hoàng Thượng hứng thú đánh giá Tử Oánh “ Ngươi là tỷ tỷ của Thẩm quý nhân?”

“ Vâng, thưa bệ hạ.”

“ Ai gia nhớ ngươi

đã

dâng Kim Cương kinh trong thọ yến, bức thêu đó rất được lòng ai gia, Hoàng Thượng người xem

không

bằng lưu bài tử của nàng

đi?” Thái Hậu nhớ Thẩm quý nhân ở tự lý đánh vào mặt bà, nửa năm nay lại

không

thất sủng, coi như có chút bản lĩnh. Nghe

nói

tỷ muội các nàng bất hòa,

không

bằng đặt cùng

một

chỗ xem ai có bản lĩnh hơn.

“ Nhi thần cảm thấy

không

ổn, sợ là Thẩm ái khanh

sẽ

trách nhi thần đem tất cả nữ nhi của

hắn

nhét vào hậu cung.”

“ Đó là phúc khí của Thẩm ái khanh.” Thái hậu xoay phật châu

trên

cổ tay

không

mở miệng, Hoàng hậu xoay người

nói

với thái giám tư lễ “ Còn

không

mau đem bài tử lưu lại.”

Tử Oánh thở phào

nhẹ

nhõm, tuy may mắn vào cung nhưng chắc chắn phân vị

không

cao. Cũng may vào được cung,

không

vội, nàng

sẽ

đem những người hãm hại nàng và con nàng dẫm nát dưới chân, Uyển

âm

vào cung cũng tốt, để các nàng bắt đầu ở nơi nào

thì

kết thúc ở nơi đó!

Chờ các tú nữ tham kiến xong, lại theo khẩu lệnh của thái giám dập đầu tạ ơn Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Thái Hậu, sau đó lần lượt ra khỏi điện. Lúc này Tử Oánh mới cảm thấy phía sau lưng đầy mồ hôi,

đã

là tháng năm, vẫn là nóng a.

Kiếp trước, nàng là do Hoàng Thượng điều động nội bộ, tất cả đều thuận lợi, trực tiếp lưu lại bài tử, đâu có mạo hiểm như

hiện

tại?

“ Muội muội, ngày sau vào cung mong muội muội chỉ điểm

một

hai.” Chi nữ Tả Bố Chính sứ, Hàn Phong nghiêng đầu

nói

với nàng, giọng

nói

không

tốt, cùng người đoan trang trong điện như hai người.

“ Lời này phải là muội

nói

mới đúng, ngày sau mong tỷ tỷ chỉ bảo nhiều hơn.” Tử Oánh cũng cười đáp lại.

“ Chắc thái giám

đã

đến phủ tuyên chỉ,

không

biết chúng ta

sẽ

tiến cung vào ngày nào?” Trong giọng

nói

có chút phiền muộn.

“ Tỷ tỷ sao phải phiền lòng, hồi phủ

sẽ

biết thôi.”

“ Là tỷ tỷ nghĩ nhiều.”

Ngoài cung xe ngựa của Thẩm phủ

đã

sớm chờ, trong tay Đào nhi cầm áo choàng màu trắng thêu hoa mai, Xảo nhi sốt ruột nhìn cửa cung. Thấy Tứ Oánh bước ra vội vàng đỡ lấy nàng “ Tiểu thư…” cũng

không

mở miệng

nói

tiếp.

Tử Oánh thân thiết tạm biệt với Hàn Phong, lên xe ngựa. Cung nữ hành lễ “ Cung đưa tiểu chủ.”

trên

mặt Đào nhi và Xảo nhi

hiện

lên vui sướиɠ.

“ Tiểu thư, mặc thêm

đi.” Đào nhi phủ thêm áo choàng cho nàng, Tử Oánh cười chế nhạo Xảo nhi “ Buổi sáng ta phân phó mang theo điểm tâm, ngươi có mang theo

không?”

Ở ngoài điện chờ gần

một

ngày, nội tâm lại thấp thỏm, vì phòng ngừa nên

đã

một

ngày Tử Oánh chưa ăn gì.

“ Tiểu thư có mang theo.” Xảo nhi lập tức mang hộp thức ăn ra “ Tân ma ma

nói

điểm tâm này dễ tiêu hóa.”

Tử Oánh cầm lấy ăn

một

miếng, quả nhiên xốp mềm, hương vị lưu lại trong miệng, trong lòng nàng lại nhớ đến vị tú nữ kia,

không

biết nàng ta có được lưu lại bài tử

không? Nàng ăn vài miếng điểm tâm Đào nhi liền vội ngăn nàng tiếp tục ăn.

“ Tiểu thư, dù sao cũng là điểm tâm, vẫn nên để về phủ ăn canh nóng.” Tử Oánh lưu luyến bỏ điểm tâm xuống.

Đến Thẩm phủ, đại lão gia, Lão phu nhân và các vị di nương

đã

ra cửa nghênh đón, nàng chưa có vị phân, đại lão gia quỳ xuống

nói

“ Thẩm Lăng Thiên cùng gia quyến bái kiến Tiểu Chủ.”

Đây chính là quân thần có khác.

Mặc dù lần trước Uyển

âm

tiến cung cũng thế, nhưng

không

phải so bản thân trải qua nên cảm xúc trong lòng

không

có nửa điểm dao động. Kiếp trước nàng có chút vui sướиɠ,

hiện

tại lại có chút khổ sở, chẳng lẽ nàng

đã

coi nơi này là nhà?

“ Tổ mẫu mau đứng lên, phụ thân…” Tử Oánh nhìn

trên

mặt Tổ mẫu có ý cười, trong mắt lại có nước mắt, đến cùng vẫn là luyến tiếc nàng tiến cung.

trên

mặt Hoàng di nương mang theo ý cười nhưng thoạt nhìn cứng nhắc. Nửa năm nay bà ta hô mưa gọi gió

đã

quen, sao tiểu tiện nhân này lại có thể vào cung? Uyển

âm

không

ngáng chân nó sao?