Chương 18: Khải tường cung

Đêm đến, Lão phu nhân sai Tiết ma ma đến Phù Dung viện, Tử Oánh vừa rửa mặt chải đầu xong thấy Tiết ma ma

thì

hơi sửng sốt “ Sao ma ma lại đến đây?”

“ Lão phu nhân lo lắng, phái lão nô đến xem tiểu thư. Tiểu thư, Lão phu nhân có chuyện muốn

nói

riêng với người.” Tử Oánh gật đầu hiểu ý “ Để Tân ma ma bồi ma ma

một

chén trà.”

“ Đa tạ Tam tiểu thư.”

Nửa đêm Tử Oánh khoác áo choàng đến Vạn Cúc đường, Lão phu nhân vỗ bên cạnh “ Tam nha đầu, đến đây.” Ngữ khí như già

đi

rất nhiều.

“ Tổ mẫu.” Tử Oánh cởi giày leo lên sạp, cho nha hoàn bà tử lui ra,

nhỏ

giọng

nói

chuyện cũng Lão phu nhân.

“ Tam nha đầu, hãy kể

một

chút chuyện hôm nay tuyển tú.”

“ Vâng” Tử Oánh

nhỏ

giọng kể lại, việc tiểu cung nữ kia cũng

nói

đến, Lão phu nhân trầm tư

một

lát

nói

“ Ta thấy việc con tiến cung là do

một

tay Thái Hậu thúc đẩy, Hoàng Thượng chắc cũng

không

vui. Vào cung, mọi việc đều phải suy xét

thật

kỹ, tổ mẫu

không

cầu con nổi bật, chỉ cần bình an vô

sự

là tốt rồi.”

“ Tổ mẫu…” Tử Oánh nước mắt rưng rưng, cảm giác có người sủng ái

thật

tốt, nàng cũng

sẽ

không

hối hận

một

đời.

“ Tam nha đầu nghe tổ mẫu

nói. Ngày thường con và Uyển

âm

ở trong phủ tiểu đánh tiểu nháo tổ mẫu

sẽ

mắt nhắm mắt mở cho qua,

hiện

tại hai tỷ muội các con cùng vào cung, là nhất vinh câu vinh. Nếu muội muội con làm gì sai

thì

con phải khoan dung cho nó.” Ý muốn

nói

về việc tiểu cung nữ ban ngày.

“ Tổ mẫu yên tâm, Oánh nhi minh bạch.” Hiểu là

một

chuyện nhưng làm lại là chuyện khác.

Lão phu nhân sai Tiết ma ma cầm

một

tập ngân phiếu

thật

dày và rất nhiều bạc vụn “ Trong cung nhân tình cũng phải chuẩn bị, con cầm lấy. Nếu

không

đủ

thì

phái người truyền tin cho tổ mẫu.”

“ Tiến cung mang theo Đào nhi và Xảo nhi

đi, hai người các nàng

một

ổn trọng,

một

cơ trí lanh lợi. Ở trong cung

không

có người tin cậy cũng giống như bước

trên

băng mỏng, nhớ nhất định phải tìm được người tin cậy, nếu

không

ngốc

một

chút cũng tốt.”

“ Còn có Lê nhi bên cạnh con, tốt xấu gì cũng hầu hạ con nhiều năm,

không

phạm phải sai lầm gì, ngày khác ta

sẽ

tìm cho nàng

một

gia đình tốt để gả

đi, coi như tận tình chủ tớ. Tân ma ma

thì

để bà ta trông coi Phù Dung viện.”

Kiếp trước nàng

không

biết Lão phu nhân có muốn dặn nàng như vậy hay

không

nhưng Tiết ma ma

thì

có mang cho nàng chút ngân phiếu, dặn nàng mọi

sự

cẩn thận.

Đêm nay Tử Oánh ngủ

trên

sạp với Lão phu nhân,

một

đêm này

không

mộng mị. Hôm sau rời giường vài cái di nương cũng đến thăm.

Đại lão gia cũng đưa cho Tử Oánh

một

ít ngân phiếu, dù

không

nhiều như Lão phu nhân nhưng cũng đủ. Lại vỗ vai nàng dặn dò,

không

thể hành động theo cảm tình, phải giữ bình an mới tốt.

Thái giám truyền ý chỉ ngày tiến cung và vị phân của nàng, năm nay theo phân vị của các tú nữ

thì

phân vị của nàng

không

thấp cũng

không

cao, phân vị thường tại, ban thưởng hào “ Ngọc”. Mặc dù thấp hơn Uyển

âm

một

giai nhưng cũng

không

bôi nhọ thân phận của nàng. Kiếp trước nàng cũng tiến cung với thân phận thường tại nhưng

không

được ban thưởng hào, đến khi hoài long thai mới được phong Quý nhân.

Qua mấy ngày các đại thần chấp lễ và thái giám cung nữ chuẩn bị nghi thức đón Tử Oánh tiến cung, nàng là tiến vào bằng tuyển tú, nên nghi thức tiến cung so với nửa năm trước của Uyển

âm

thì

phô trương hơn rất nhiều. Rất nhiều người đến xem náo nhiệt, cũng có

không

ít người đến chúc mừng,

một

nhà có đến hai tiểu chủ

thật

làm người ta ghen tỵ đỏ mắt.

Pháo hoa, cổ nhạc vang lên, giờ lành

đã

đến, Tử Oánh rưng rưng bái biệt Lão phu nhân và Đại lão gia, gật đầu với Tân ma ma ở phía sau vụиɠ ŧяộʍ gạt lệ, lên kiệu hoa, tiến về phía cửa cung.

Lần này tú nữ có mười lăm người, mỗi lần có ba người tiến cung, tiến cung cùng Tử Oánh là các tú nữ có phân vị ngang nàng: Lưu thường tại và Từ đáp ứng, Tử Oánh

không

biết hai người này. Sau khi hạ kiệu ở Đức Dương môn, chỉ nhìn thoáng qua gật đầu, dù sao cũng có duyên tiến cung cùng ngày.

Tử Oánh quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cung, bầu trời trong xanh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hài tử đùa giỡn, tiếng cha mẹ

đang

quát lớn. Cảnh đó chỉ sợ nàng

không

còn có thể nhìn thấy. Trong cung tường cao ngói ngọc, điêu lan ngọc thế,

một

mảnh phú quý. Nhưng nơi này lại là chiến trường của nàng, chiến trường nàng

không

được lựa chọn. Nàng thống hận nơi dơ bẩn này, nhưng lại

không

thể

không

liều mạng tiến vào. Thái giám, cung nữ, tiểu chủ đều biết nơi này dơ bẩn nhưng lại

không

thể

không

lựa chọn con đường này.

Trừ bỏ đấu tranh tựa hồ

không

còn lựa chọn nào khác.

đã

có thái giám chờ sẵn ở Đức Dương môn, Tử Oánh, Lưu thường tại và Từ đáp ứng được tiểu thái giám dẫn về cung. Tử Oánh

đi

dọc theo con đường hai bên tường đỏ thắm trong

một

chén trà

nhỏ, lại

đi

theo con đường đá cuội trong ngự hoa viên, có thể thấy trong hoa viên hoa bướm vui đùa, đá thanh tuyền, khi đến

một

tòa cung điện trước mặt, hoa nở trắng

trên

tường, cửa cung có nước sơn màu đen,

trên

bảng hiệu viết: Khải Tường cung.

Trong Khải Tường Cung đứng đầu là Hiền phi, phân vị chính tam phẩm, chấp chưởng

sự

vụ trong cung. Hiền phi

yêu

hoa cỏ, nơi này cách khá xa Thanh Lương điện của Hoàng Thượng, lại gần kề với Ngự hoa viên. Lúc trước mọi người đều

nói

sau lưng là Hiền phi ngốc, kiếp trước nàng cũng

đã

từng nghĩ như vậy. Chỉ là sau này nàng mới biết được, chỉ cần Hoàng Thượng đến ngự hoa viên giải sầu

sẽ

đến ngồi ở Khải Tường cung.

Nàng cảm thấy may mắn Hoàng Hậu

không

phân nàng đến cung của Huệ phi, nàng sợ những

ẩn

nhẫn của bản thân với Uyển

âm

sẽ

sụp đổ khi sống chung với Huệ phi, kiếm củi ba năm thiêu trong

một

giờ.

Khải Tường cung có ba viện, bước vào là phòng ngoài, sau đó là

một

đường chữ thập rải đá, Hiền phi ở chính điện, hai bên là Thiên điện cho các tiểu chủ có phân vị thấp. Trong sân có mấy khối đá Thái Hồ, bên trái là trúc xanh, bên phải là mấy gốc quế, gốc lựu, xanh xanh đỏ vừa thanh lịch vừa tao nhã. Phía sau là

một

hoa viên

nhỏ, có đủ các loại hoa, tất cả đều là báu vật của Hiền phi.

Chỉ sợ khi hè đến đây là nơi

yêu

thích của bọn muỗi a.

Thái giám Khải Tường cung dẫn nàng đến Đông thiên điện, cửa Chính điện và Tây thiên điện đóng chặt, các cung nữ thái giám hầu hạ nàng quỳ trước Đông thiên điện nghênh đón nàng. Nàng thoáng nhìn cẩn thận, quả nhiên thấy những gương mặt quen thuộc.

Kiếp trước cung nữ chưởng

sự

Tô Noãn cùng thái giám tổng lĩnh Lâm Ngôn đến cuối cùng cũng

không

nói

là nàng làm hại nhị hoàng tử, cuối cùng hai người họ bị Hoàng Hậu loạn côn đánh chết ném ra bãi tha ma,

trên

người

không

có chỗ nào lành lặn.

“ Nô tỳ ( nô tài) tham kiến Ngọc thường tại, Ngọc thường tại cát tường.” Lâm Ngôn và Tô Noãn cùng bốn thái giám và sáu cung nữ dập đầu báo danh.

Nàng cực kỳ vui mừng nhưng

không

lập tức cho bọn họ đứng lên, trong viện yên ắng

một

lúc lâu sau đó nàng mới tươi cười cho bọn họ đứng dậy.

“ Về sau các ngươi là người của ta, quan trọng nhất là trung thành, nếu để ta phát

hiện

các ngươi hai lòng,

thì

sẽ

bẩm báo Hoàng Hậu đuổi các ngươi ra khỏi cung. Nếu các ngươi trước sau như

một, ta

sẽ

không

bạc đãi các ngươi.”

“ Nô tài( nô tỳ’) chắc chắn trung thành và tận tâm.”

Đào nhi thưởng bạc cho tiểu cung nữ và thái giám, thái giám tổng lĩnh Lâm Ngôn và cung nữ chưởng

sự

Tô Noãn theo Tử Oánh tiến vào nội điện. Chính giữa điện có đôi câu đối, là bút pháp của thần đề tiền triều “ Hương trung có khác vận, thanh cực

không

biết hàn.”

Ca tụng hoa mai, Tử Oánh nhợt nhạt cười,

thật

hợp khẩu vị của nàng, chẳng trách tấm biển ngoài Đông Thiên điện đề: Hương Vận hiên.

Hậu viện có bình phong bằng gỗ lê khắc sen tịnh đế ngăn thành hai gian. Phòng trong có

một

sạp mỹ nhân nước sơn còn mới.

trên

giường chăn đệm cũng mới tinh, màn thêu trăm hoa.

trên

bàn trà là bình hoa Cảnh đức lam cắm hoa hải đường.

“ Nô tài thái giám tổng lĩnh Hương Vận hiên Lâm Ngôn bái kiến Ngọc Thường Tại.”

“ Nô tỳ cung nữ chưởng

sự

Hương Vận hiên, Tô Noãn tham kiến Ngọc Thường Tại.”

“ Đứng lên

đi, về sau mọi việc lớn

nhỏ

trong cung giao cho các ngươi, ta

không

cần gì khác, chỉ cần trung thành.” Tử Oánh uống

một

ngụm trà do Xảo nhi phao,

không

phải loại nàng từng uống. Ngẩng đầu liếc nhìn Xảo nhi,

không

nói

gì thêm.

“ Nô tài( nô tỳ) chắc chắn trung thành với tiểu chủ.”

Đào nhi thưởng cho Lâm Ngôn và Tô Noãn

một

ít bạc, Lâm Ngôn lui xuống lo công việc, Tô Noãn ở lại bồi Tử Oánh

đi

Noãn các.

Mọi vật trong Noãn các đều hoàn hảo, đây là nơi Hoàng Thượng lâm hạnh, trong ngày thường cũng

không

có người lui tới, Tử Oánh chỉ nhàn nhạt nhìn qua, quay đầu hỏi Tô Noãn “ Trước đây ngươi là cung nữ của cung nào?”

“ Nô tỳ trước đây là người của Trường Lạc cung, được Hoàng Hậu nương nương điều tơi hầu hạ Tiểu Chủ.”

“ Ồ?” Tử Oánh nhíu mày, kiếp trước nàng

không

biết Tô Noãn lại là người trong cung của Quý phi, chỉ thân cận với Quýt nhi mang từ trong phủ đến, cuối cùng Quýt nhi bị mua chuộc, Tô Noãn lại luôn trung thành với nàng.

Tô Noãn vội vàng quỳ xuống “ Tiểu chủ, trước đây trong cung của Quý phi, nô tỳ chỉ là cung nữ hạ đẳng, được Hoàng Hậu nương nương tín nhiệm mới có thể hầu hạ Tiểu Chủ, nô tỳ

không

dám hai lòng.”

“ Đứng lên

đi” Tử Oánh cười cười “ Ta tất nhiên là tin tưởng ngươi.”

Tô Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy mắt hiểu

rõ, đứng dậy đỡ Tử Oánh “ Tiểu Chủ, chúng ta phải

đi

bái kiến Hiền Phi nương nương.”

“ Ân, ai là chủ của Tây Thiên điện?”



hiện

tại chưa có chủ nhân, nghe

nói

mấy ngày nữa tú nữ mới tấn phong, Thu đáp ứng

sẽ

chuyển vào.”

Thu đáp ứng? Tử Oánh hoàn toàn

không

có chút ấn tượng, kiếp trước thời điểm các tú nữ tiến cung tựa hồ cũng

không

có Thu đáp ứng. Qũy đạo tuy phần lớn

không

thay đổi nhưng cũng có nhiều chuyện thay đổi rất lớn.

Tỷ như kiếp trước nàng tiến cung với phân vị thường tại nhưng

không

có phong hào. Uyển

âm

với

sự

trợ giúp của Thái Hậu tiến cung với phân vị đáp ứng thăng lên làm Khởi,

hiện

tại lại trực tiếp làm Quý nhân.

hiện

tại nàng lại nhờ vào Thái Hậu mới có thể tiến cung, nhân sinh

thật

đầy châm chọc.

Thậm chí lúc trước nàng còn

không

biết Lưu Thường Tại và Từ đáp ứng.

Từ khi nàng tiến vào đến giờ Khải Tường điện của Hiền phi luôn đóng chặt, nếu

đi

quấy rầy sợ

không

ổn. Tô Noãn như nhìn ra băn khoăn của Tử Oánh

nói

“ Tiểu Chủ yên tâm nô tỳ

đã

phái Sương Trân đến tuân vấn Hiền phi.”

Tử Oánh tán dương nhìn Tô Noãn, cũng

không

nói

chuyện.