Chương 7: Thiếu niên u ám

Cô ấy nghĩ Nguyễn Tinh sẽ giống như trước kia trực tiếp không để ý cô ấy, nhưng cô ấy không ngờ rằng cô sẽ chấp nhận điều đó.

Ngô Giai Lệ nhịn không được đối với cô càng có hảo cảm.

Ngày mùa thu hoàng hôn luôn đến rất nhanh, mặt trời chói chang rất nhanh buông xuống núi Tây.

Buổi chiều tan học.

Nguyễn Tinh không quên việc hôm nay cô cần phải làm, buổi chiều cô tùy ý bịa ra lý do không cho chú Tống đến đón.

Cô muốn tìm một người thiếu niên tên là Lâm Thần.

Những năm cô biến thành hồn phách, nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông ngồi xe lăn quét dọn hoang vu cỏ dại trước bia mộ cho cô, ánh mắt anh ôn nhu đến cực hạn.

Cô tận mắt chứng kiến

người nam nhân lấy ra một con dao găm sáng trong tay để trả thù cho cô, đâm thẳng vào ngực Lục Vãn,đâm một nhát tựa hồ chưa đủ,anh lại rút ra đâm vào rất nhiều lần. Cho đến khi hai tay dính đầy máu mới dừng lại, sau đó ném con dao găm, từ trong ngực lấy ra khăn tay ưu nhã thanh lịch lau sạch vết máu trên tay.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, anh ta đã chọn đầu hàng và tự sát trong tù vào ngày hôm đó.

Nguyễn Tinh đời trước trong ký ức của cô chưa hề quen biết người này, và cô không biết tại sao người nam nhân này lại làm điều này cho cô. Cô rất cảm động nhưng lòng cũng rất chua xót.

Dù thế nào thì cô cũng phải tìm được người thanh niên này và bảo vệ anh thật tốt.

Cô đã hỏi điều tra, thiếu niên này đang học trường cấp 2 số 18. Trường cấp 2 số 18 cách trường cấp 3 số 3 không xa lắm, chỉ cách đó hai trạm dừng, Nguyễn Tinh trực tiếp bắt taxi đến.

Lúc này đã tan học được một thời gian, Nguyễn Tinh thực sự không biết liệu cô có thể gặp lại anh trong quá khứ hay không.

Con hẻm nhỏ.

"Mày một cái đáng chết tật nguyền, dám đánh chủ ý lên bạn gái của tao. Thật không biết sống chết."

"Đánh cho tao, đánh cho đến chết."

Hoàng Mao đứng đầu trợn tròn mắt tức giận miệng không ngừng chửi rủa, ra lệnh cho nhóm đàn em phía sau.

Nhóm đàn em phía sau nghe lệnh hung hăng đi về phía người thiếu niên kia.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, sắc mặt không có biến hóa chút nào, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không có chút khϊếp đảm, thật giống như không đem người trước mặt coi ra gì.

"Cho ngươi cướp nữ nhân của đại cả chúng ta, cũng không soi gương xem mình là đồ rác rưởi gì."

Chàng trai áo da châm chọc nói.

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên tỏ ra hung hăng, xông lên đạp ngã xe lăn của thiếu niên đá ngã trên mặt đất, thiếu niên không phòng bị chật vật ngã xuống đất , nhưng cũng chỉ rên khẽ một tiếng.

Xe lăn lúc này đã bị đá văng sang một bên, thiếu niên chật vật ngã trên đất, hai chân không chút nào cảm giác, cho nên anh còn không có sức đánh trả.

Khi thấy vậy, một số người khác lao đến, đấm đá vào người thanh niên,ra tay độc ác hung. Thiếu niên trên mặt đất cũng không có may mắn thoát khỏi,bị đánh xanh một mảnh nhìn rất đáng sợ.

"Sinh ra tàn phế, ngươi đến xách giày cho chị dâu chúng ta còn không xứng."

"Phế vật như ngươi, sống cũng không biết để làm cái gì."

··

Ngôn ngữ ô uế một câu tiếp đến một câu.

Lâm Thần co quắt lại một chỗ, sớm đã chết lặng, máu không ngừng từ miệng tuông ra, nhiều chỗ trên người đầy máu, vô cùng thê thảm.

Từ đầu đến cuối, thiếu niên không hề phát ra một chút âm thanh, gắt gao cắn chặt răng nhìn đám người trước mặt, trong mắt hiện lên hàn ý.

Thanh niên mặc áo da vốn mở miệng vài câu châm chọc, nhưng giây tiếp theo đυ.ng phải dáng vẻ hung hãn như sói đói của thiếu niên, hắn như vậy mà cảm thấy có chút sợ hãi.

Toàn thân chợt lạnh lẽo, hắn không khỏi nuốt nước bọt, nhịn không được rùng mình một cái, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Nhìn thấy ánh mắt như sói đói của cậu thiếu niên, Hoàng Mao lập tức phát cáu, tiến lên vài bước hung hăng đem đàn em bên cạnh đẩy ra.

"Mày một cái tàn phế cũng dám dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm tao, mày có phải hay không muốn chết?"

“ Cút.” Thanh niên nhếch miệng, giọng điệu lạnh lùng.

"Mày một cái tàn phế đáng chết còn dám kiêu ngạo, tao muốn xem mày xương cốt cứng rắn như thế nào."

Hoàng Mao thẹn quá hóa giận, ánh mắt lạnh lùng.

Một bàn chân đạp mạnh vào ngực thiếu niên, chưa hết tức hắn dùng chân đạp vào đó vài lần.

Người thanh niên trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng mày cũng không nhíu lại một cái.

Nhìn thấy anh như vậy, Hoàng Mao đột nhiên nghiền ngẫm cười một tiếng, giây tiếp theo ánh mắt đột nhiên chuyển đến trên đùi Lâm Thần.

“ Mày bị tàn tật, chân không có một chút cảm giác phải không?” Hoàng Mao tỏ vẻ không hiểu.

Vừa nói, bàn chân đang dẫm lên ngực thiếu niên vừa chuyển sang trên đùi cậu.

Nguyễn Tinh khi đang trên xe, đi ngang qua con hẻm thì bất ngờ nhìn thấy cảnh ẩu đả, mấy người mặc áo khoác da, đầu tóc đủ mọi màu sắc Smart, vây quanh một người, người kia bị chặn lại, nhìn không rõ mặt của anh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vết máu trên mặt.

Lúc này cô có chút do dự, sợ muộn một chút liền sau này sẽ không thể gặp lại Lâm Thần, nhưng cô thật sự không thể thờ ơ lạnh nhạt khi đối mặt với chuyện như vậy, cuối cùng, dưới sự đấu tranh nội tâm, cô đã thoát ra được, cuối cùng cô vẫn xuống xe ở đầu ngõ.

Con ngõ chật hẹp và bẩn thỉu, rác rưởi vương vãi khắp mặt đất, và trong không khí còn có một mùi ôi thiu kinh tởm.

Thanh niên chật vật không chịu nổi, thân thể bê bết máu, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, thật sự không giống như là vật sống.

Dù sống hai đời nhưng Nguyễn Tinh cũng chỉ là một cô gái,đối mặt với những chuyện như vậy cô vẫn biết sợ.

Nhưng lúc này cô không lo được nhiều, việc quan trọng là cứu người, cô vội vàng chạy tới.“ Các người đang làm gì vậy?” Giọng cô gái hơi run.

Ngay lúc Hoàng Mao đang định đạp trên đùi thiếu niên, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Hoàng Mao buộc phải dừng động tác, lúc này một đám người nghe thấy tiếng động, ánh mắt đều tập trung vào nơi phát ra âm thanh.

Thiếu nữ đứng ở đầu ngõ, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi, nhưng cả người chói mắt, sạch sẽ không tương xứng với con hẻm vừa dột nát vừa bẩn thỉu này.

Hoàng Mao và đám người phía sau, thời điểm nhìn thấy cô gái trước mặt, ánh mắt như dán chặt vào cô gái, thật lâu cũng không dời ra được, họ chưa từng thấy một cô gái đẹp như vậy.

Khỉ thật, TMD Dáng dấp đẹp mắt nha.

Hoàng Mao tim đập thình thịch, cô gái này so với bạn gái của anh đẹp hơn gấp trăm lần, vừa nhìn thấy cô, Hoàng Mao liền cảm thấy bạn gái của mình thật vô vị.

"Em gái, ca ca đang giáo huấn người, em tốt hơn đừng quan chuyện này."

Hoàng Mao đi về phía trước vài bước, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt đầy ẩn ý,

trong mắt không che giấu được hứng thú.

Nguyễn Tinh đứng đó, chân nhịn không được run rẩy, lọn tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn cố nén sự sợ hãi không chịu rời đi.

Hoàng Mao đi về phía trước, không có bất kỳ sự cản chở nào, Nguyễn Tinh không chuẩn bị liền bắt gặp ánh mắt đen tối không đáy trên mặt đất, sau đó nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ và quen thuộc của thiếu niên.

Nguyễn Tinh đột nhiên mở to mắt.