Chương 6: Đột nhiên đẹp như vậy

Kể từ khi đến sớm hôm nay, mọi người đều nhận thấy sự thay đổi của Nguyễn Tinh.

Không có gì gọi là trang điểm đẹp đẽ, lần đầu tiên cô ngồi đó và chăm chú lắng nghe cả lớp.

Không phải trang điểm xinh đẹp không gì sách được,mà là lần đầu tiên cô vậy mà ngồi chỗ đó hết sức chuyên chú nghe giảng bài.

Phải biết rằng Nguyễn Tinh trước kia không phải trốn học thì chính là xin nghỉ phép, hoặc là trực tiếp ngủ khi cô đến lớp, lúc nào muốn qua khóa a!

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là ngày nào cô đi học mà có mặt trong lớp mà còn chưa đi bám theo Hoắc Cảnh.

Hôm nay Thẩm Giai Nghi cũng phát hiện người cùng bàn của mình có những thay đổi, cô ấy luôn cảm thấy cô khác hẳn so với trước đây, trước đây cô rất kiêu ngạo không ai thích cô, nhưng bây giờ cô ngồi đó với bộ dạng chói mắt,cô ấy phát hiện ngày càng thích người bạn cùng bàn này.

Sau một buổi sáng, Nguyễn Tinh phát hỏa hoàn toàn trong trường, không biết ai đã lén chụp bức ảnh Nguyễn Tinh đang ngồi trong lớp nghiêm túc đọc cuốn sách đăng lên diễn đàn của trường, lúc này liền phát nổ.

Trong bức ảnh thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tì vết không hề son phấn, ngũ quan sinh động rõ ràng, cúi đầu nhìn quyển sách trên bàn, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm.

Không thể không thừa nhận rằng bức ảnh này thực sự rất đẹp, nhưng người này lại là Nguyễn Tinh, mọi người trong nháy mắt mất hảo cảm.

Sau khi bức ảnh đó được đăng tải, mức độ phổ biến của bài đăng này ngay lập tức tăng lên, những bình luận bên dưới cũng tăng lên ở mức đáng báo động.

"Không có lầm chứ, đây là quái vật xấu xí Nguyễn Tinh."

"Trước đây cô ấy xấu như vậy, sao đột nhiên lại xinh đẹp như vậy?"

"Hừ, xinh đẹp thì thế nào? Dù sao Hoắc Cảnh cũng không thèm nhìn cô ta."

"Dù xinh đẹp đến đâu, tác phong ở trường kém như vậy, dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể che giấu được tâm tư xấu xí của mình."

Ngoài ra còn có một bình luận có lượng like cao, đứng đầu, điều này rất dễ thấy.

"Hóa ra cô tiên nhỏ mà tôi nhìn thấy ở cổng trường sáng nay là Nguyễn Tinh, ngay lập tức bị trầm cảm."

Nam sinh sáng hôm nay nhìn thấy bóng dáng trước cổng trường, tim đập thình thịch đập thình thịch, muốn hỏi thăm thông tin liên lạc của cô, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng người này chính là Nguyễn Tinh mà bọn họ chưa từng thích.

Anh chàng xem ảnh trên diễn đàn không khỏi xúc động bình luận.

Có không ít người chú ý đến cô gái ở cổng trường hôm nay, họ cũng không ngờ người này lại là Nguyễn Tinh nên đều nhao nhao like bình luận này.

···

Mặc dù trong bình luận cũng có một số người khen ngợi vẻ đẹp của Nguyễn Tinh, nhưng hầu hết họ vẫn đưa ra những bình luận ác ý.

Lớp tám.

"Ngọa tào, mắt tôi có chuyện gì sao?"Khi Trì Thanh Trạch xem qua diễn đàn của trường, anh ấy tình cờ nhìn thấy một bài đăng rất nổi tiếng của trường, hắn bình thường không thích học tập rảnh đến nhàm chán liền thích xem những bát quái này.

何清澤: dịch ra Gì Thanh Trạch tui ghi thành Trì Thanh Trạch cho nó hay.Nếu sai mọi người nói tui, tui sửa nha.

Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nhân vật chính của bài đăng là quái vật xấu xí, trong bức ảnh là cô gái xinh đẹp không tỳ vết, nhất thời hắn bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn ở đôi mắt của mình.

Trần người đang ngủ bên cạnh, cũng bị động tác lớn làm cho sửng sốt, với vẻ mặt sốt ruột.

"Sao vậy,em bị chuột rút."

Thằng nhóc này lại thấy bát quái nhàm chán nào sao?

"Anh ... anh mau nhìn diễn đàn của trường."

“Lại là một bài không bổ dưỡng khác gì nữa. Không đọc đi đi đi, đừng quấy rầy lão tử ngủ.” Trần Diệp nói với vẻ mặt khinh thường, sau khi nói xong liền nằm trên bàn.

Kết quả còn chưa đến một hồi liền bị một lực kéo lại, đang chuẩn bị phát tác thì nghe thấy bên kia nói: "Bài bổ dưỡng gì? Con quái vật xấu xí Nguyễn Tinh ở trên diễn đàn. Nhìn ảnh đi." "Trì Thanh Trạch trực tiếp đặt điện thoại vào tay anh ta.

Trần dáng vẻ ngu ngốc nhìn người trước mặt, và dùng ngón tay cái vuốt màn hình một cách sốt ruột.

"Ngoạ tào, đây là quái vật xấu xí Nguyễn Tinh sao? Chỉnh dung?" Trần Diệp mắt chữ A mồm chữ O.

"Em ngốc sao? Em quên mất hai ngày trước chúng ta vừa đi chơi cùng nhau. Sau phẫu thuật thẩm mỹ, anh có thể hồi phục nhanh như vậy? Đồ thiếu thông minh."

··

Hai người đang bàn luận sôi nổi thì Hoắc Cảnh từ bên ngoài trở về.

Hai người nhìn thấy Hoắc Cảnh quay lại thì run rẩy nói: "Anh Cảnh, anh đã đọc bài trên diễn đàn chưa?"

Hai người thấy Hoắc Cảnh trở về sợ hãi mở miệng "Cảnh ca anh có xem diễn đàn trường chưa?"

Đối với Hoắc Cảnh hỉ nộ thất thường,bọn hắn có chút sợ hãi, cũng không phân biệt được anh có biết hay không, cho nên chỉ có thể thăm dò hỏi.

“Cái gì?” Hoắc Cảnh híp mắt.

“Anh Cảnh, xem một chút đi!” Nhìn Hoắc Cảnh không biết chuyện gì, hai người lập tức hiểu ra, trực tiếp đưa điện thoại cho anh.

Hoắc Cảnh cầm điện thoại nhìn cô gái xinh đẹp trong ảnh, nhất thời thất thần, người này hóa ra là Nguyễn Tinh, Hoắc Cảnh thật sự không ngờ tới, nói như hắn không ngạc nhiên là không thể nào.

Hoắc Cảnh mở to mắt khi nhìn thấy ảnh chụp của Nguyễn Tinh, anh hơi sững sờ vài giây, hoàn toàn không nhìn thấy hai người bọn họ như thể vừa nhìn thấy ma.

Khi hai người họ nhìn thấy đôi mắt đen tối và nguy hiểm của Hoắc Cảnh, họ không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì trong lòng vào lúc này.

“Đừng cho tôi xem.” Một lúc sau, Hoắc Cảnh nghịch ngợm nói.

Nguyễn Tinh vẫn còn nhớ về hoàn cảnh bi đát của chính mình trong kiếp trước, kiếp trước cô dành hết tâm tư cho Hoắc Cảnh và Lục Vãn, điều này khiến kết quả học tập của cô bị xáo trộn, cô bị bắt cóc vào ngày thi đại học. và cuộc đời cô thay đổi từ đây.Về vụ bắt cóc Nguyễn Tinh không cần nghĩ cũng biết ngoại trừ Lục Vãn, cô không thể nghĩ đến người thứ hai.

Kiếp này cô nhất định sẽ chăm chỉ học tập, thay đổi vận mệnh bi thảm của mình.

May mắn thay, cô đang theo học khoa văn, tiếng Anh là lợi thế lớn nhất của cô, bởi vì cô từng sống ở nước ngoài một thời gian, tiếng Anh của cô tốt hơn đại đa số người, về phần những môn khác cô không lo lắng, bản thân cô lo lắng duy nhất là Toán học.

Khoa văn chủ yếu là học thuộc lòng, cô khi còn nhỏ có một kỹ năng mà không ai khác biết, bất kể những thứ phức tạp như thế nào cô đã nhìn qua một lần thì không bao giờ có thể quên được, hầu như không ai biết kỹ năng này.

Khi sắp tan học,Ngô Giai Lệ lấy ra vài quyển vở từ trong ngăn kéo, ôm chúng vào lòng và bẽn lẽn nói.

“Đây là ghi chép của tớ, có lẽ rất hữu dụng đối với cậu, cậu xem qua đi?” Có lẽ bởi vì sợ bị từ chối nên giọng nói của cô rất nhỏ.

Hôm nay phát hiện bạn cùng bàn của mình đang học bài, nghĩ thầm cô(NT) bình thường không bao giờ lật sách khi đến lớp. Ghi chú này sẽ hữu ích cho cô ấy (NT). Điểm của cô(NGL) nằm trong top 10 của lớp. Nó sẽ giúp ích rất nhiều cho cô ấy (NT)!

Nhìn được sự bấc an trong ánh mắt của người bạn cùng bàn.

Cô ấy hẳn là sợ bị cô từ chối đi!

Cuối cùng, Nguyễn Tinh nhận lấy lòng tốt của người bạn cùng bàn, đối với bên cạnh mỉm cười ngọt ngào và ấm áp.

"Cảm ơn cậu."

"Không ... không có gì."

Ngô Giai Lệ thấy sự chấp nhận của cô, sự lo lắng bất an của cô ấy đã biến mất từ

lâu, cô nhìn người con gái trước mặt mình có chút thụ sủng nhược kinh.