Chương 8: Chiến đấu

Cô trông thấy cho dù thiếu niên lúc này trên mặt đầy vết thương nhưng trong đôi mắt ấy không hề có sự khϊếp đảm.

Khi nhìn thấy chiếc xe lăn nằm cạnh anh trên mặt đất, Nguyễn Tinh đã tin chắc rằng anh là Lâm Thần.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình nhìn thấy Lâm Thần trong hoàng cảnh như vậy, cô chỉ biết mấy năm sau Lâm Thần sẽ là doanh nhân quyền lực trẻ tuổi, thủ đoạn tàn nhẫn nhất thủ đô, cô không ngờ rằng khi còn trẻ anh lại phải chịu nhiều cay đắng như vậy.

Trong lòng chợt nhói đau.

Lâm Thần tình cờ bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tinh, nhưng trong mắt anh không có một tia cảm kích nào, thay vào đó, anh nhìn cô một cách chế giễu, như thể bảo cô lo chuyện bao đồng.

Nguyễn Tinh không quan tâm đến anh, trong lòng cô lúc này chỉ có một suy nghĩ là bảo vệ anh.

Cô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, rụt rè mở miệng.

"Người ... các ngươi thả hắn ra đi, các người muốn gì tôi đều cho các ngươi, ba tôi có tiền có thể cho các người."

Giọng nói mềm mại của cô gái rõ ràng một cách lạ thường trong con hẻm.

Lâm Thần liếʍ khóe miệng, nhìn cảnh này đùa bỡn.

Trong lòng không khỏi nghĩ, thật là ngốc, rõ ràng sợ tới mức như vậy còn không chạy, đầu óc có vấn đề sao? Sẽ không phải là kẻ ngu đi!

Lâm Thần có thể thấy được cô đang rất sợ hãi, giọng nói cũng run run, bởi vì căng thẳng nên tóc trên trán đã ướt đẫm.

Hoàng Mao nhìn cô gái trước mặt không khỏi bật cười, "Tôi không có hứng thú với tiền bạc, nhưng cô ..." Hắn ta sờ sờ cằm, có thâm ý khác đem Nguyễn Tinh từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

"Nếu em hứa làm bạn gái anh, anh có thể tha cho kẻ tàn phế này."

Nguyễn Tinh bị ánh mắt trần trụi của hắn ta nhìn khó chịu, trong lòng chán ghét, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cô tính tình vẫn luôn ôn nhu nhưng lần này thực sự tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ trầm xuống, giống như một con mèo luôn sẵn sàng ra tay.

"Ngươi nghĩ hay lắm, cũng không tự mình soi gương..."

Giọng của Nguyễn Tinh vốn dĩ rất rõ ràng và ngọt ngào, ngữ điệu nghe không giống như có nửa phần tức giận.

Trong phút chốc, sắc mặt Hoàng Mao trở nên khó coi,kiên nhẫn cạn kiệt, hung tợn nhìn người trước mặt.

"Tiện nhân, lão tử cùng cô bàn điều kiện là nể mặt cô.Đã cho cô thể diện mà không cần, vậy hôm nay lão tử liền đánh chết phế vật này."

“Các ngươi, đi cho hắn biết thế nào là lễ độ.” Hoàng Mao ra hiệu, mấy đàn em chung quanh đột nhiên tiến về phía thiếu niên đang chật vật.

Sau khi Nguyễn Tinh kịp phản ứng, sắt mặt cô tái đi.

Một nhóm người đã đấm đá thiếu niên, Nguyễn Tinh cảm thấy đau nhói trong lòng và không thể quan tâm được điều gì, chạy thẳng về phía thiếu niên.Nhìn thấy những vết sẹo kinh hoàng trên cơ thể thiếu niên, Nguyễn Tinh quét ngang , đột nhiên chen vào dùng thân thể của mình che lại cơ thể thiếu niên, lúc này.tất cả đau đớn đều đổ lên lưng thiếu nữ.

Lâm Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái đang bảo vệ mình, mím chặt môi, nhịn đau không phát ra tiếng, hai mắt đỏ rực, trong mắt sạch sẽ.

Một số người nhận ra rằng cô gái đang bảo vệ thiếu niên rất chặt chẽ, và nhìn đại ca của mình với vẻ khó khăn.

“Nhìn cái gì, đánh đi.” Hoàng Mao trừng mắt mấy người.

Các nàng xinh đẹp như thiên thần, bọn hắn không thì đành lòng, thế nhưng bọn họ không đành lòng thì thế nào,bọn họ còn phải dựa vào Hoàng Mao.

Vì vậy bọn họ chỉ có thể nghiến răng mà tiếp tục.

Lại một trận đau đớn dày đặc, Nguyễn Tinh không chịu nổi nữa, nhưng nghĩ tới thiếu niên vết thương chi chít dưới thân mình,cô lại càng gắt gao chống đỡ.

Lâm Thần thấy rõ trước đó cô sợ hãi như thế nào, vốn cho rằng cô bị mấy người kia làm cho sợ hãi liền sẽ tự mình quay về, nhưng không ngờ rằng cô lại ra tay bảo vệ mình, im lặng trước một đợt đấm đá.

Nhìn sự nhẫn nhịn của cô gái, Lâm Thần xoay người ôm chặt cô vào lòng.

Đột nhiên, tiếng xe cảnh sát vang lên,một đám người sắc mặt thay đổi.

“Cảnh sát, đi mau.” Hoàng Mao rống lên.

Một nhóm người không quan tâm đến bất cứ điều gì, hướng phía đầu ngõ mà chạy ra ngoài.

Lúc này, chỉ còn lại có hai người tư thế cực kỳ thân thiết.

Lâm Thần cũng nhận thấy lúc này tư thế của hai người có chút không rõ ràng, liền xoay người rời khỏi Nguyễn Tinh.

Nguyễn Tinh cố nén đau đớn đứng lên, thân thể cô có chút đau nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu tổn thương, vết thương của cô tương đối nhẹ hơn so với Lâm Thần.

Sau khi đứng dậy, Nguyễn Tinh lảo đảo đi tới, đẩy xe lăn của Lâm Thần qua, ngồi xổm xuống giúp Lâm Thần nhưng ngay lúc cô chạm vào cánh tay của anh, anh đột nhiên ảm đạm nhìn cô chằm chằm, không giấu được vẻ chán ghét.

“ Cút.” Môi mỏng lạnh lùng phun ra mấy chữ.

Nguyễn Tinh sợ tới mức đột ngột rút tay về, hai mắt ửng đỏ.

Cho dù là kiếp trước, ngoại trừ Hoắc Cảnh, nàng cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy.

Mặc dù biết Lâm Thần không giống với Hoắc Cảnh, nhưng giờ phút này cô vẫn đỏ mắt.

Lâm Thần chạm vào hốc mắt đỏ bừng của cô gái, một nơi trong tim đột nhiên bị kéo đau đớn, cảm giác này rất lạ, trước đây anh chưa từng có.

Nguyễn Tinh cuối cùng cũng rút tay về.“Vậy gọi điện thoại về nhà đi,tôi đưa điện thoại cho anh.” Sau đó cô từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động màu trắng, run run đưa cho thiếu niên trước mặt.

Lâm Thần rõ ràng nhận thấy được lo lắng cùng sợ hãi trong mắt cô gái, cự tuyệt làm sao cũng nói không nên lời, cuối cùng vẫn nhận lấy điện thoại trước mặt.

Lâm Thần nhận điện thoại, nhập số điện thoại, gọi chỉ nói địa điểm, cũng không nói lời nào ngoài ý muốn người tới đón.

Sau khi nhận điện thoại, cô gái đi về phía đầu ngõ không nói một lời.

Lâm Thần ở một mình lẳng lặng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm, trong lòng không khỏi cười tự giễu.

Anh giờ phút này toàn thân đau đớn, xương cốt như muốn gãy, nhưng anh tựa như không cảm nhận được,ra sức bò về phía xe lăn.

Một lần······

hai lần······

ba lần······

Thiếu niên cố gắng đứng dậy và di chuyển đến chiếc xe lăn hết lần này đến lần khác, bộ dáng đừng đề cập có bao nhiêu chật vật.

Trên thân thể có cảm giác không còn sức lực, khiến cho anh không thể không từ bỏ.

Nhìn đi, Lâm Thần, giống phế nhân như mày, sao có thể có người chịu được mày đây?

Nhìn xem, cô ấy cuối cùng vẫn là mặc kệ mày.

Người như mày giống như chuột trong khe cống ngầm, cô ấy chỉ sẽ cảm thấy buồn nôn mà thôi.

Lâm Thần đang nằm trên mặt đất vẻ mặt vô cùng khó coi, thời điểm anh đang tự chán ghét chính mình, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần.

Ngẩng đầu lên liền thấy cô gái nhỏ mồ hôi nhễ nhại đang đứng trước mặt hắn, tựa hồ là chạy tới, hô hấp còn có chút không ổn định, Lâm Thần liếc mắt liền nhìn thấy thuốc trong tay cô gái.

Thì ra cô ấy là đi mua thuốc.