Chương 42: Gặp mặt

Hậu trường.

Sau khi biểu diễn xong, Nguyễn Tinh vào hậu trường thay quần áo, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Vãn, cô giả vờ như mình không nhìn thấy đi qua, nhưng Lục Vãn đã lên tiếng.

“Em gái, chúc mừng em, chị thật sự rất mừng cho em vì lần này đã giành được vị trí thứ nhất.” Lục Vãn cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt cô ta.

Nguyễn Tinh nhìn vẻ mặt đạo đức giả, thờ ơ nói: “Thật không?” Nói xong, cô nhìn Lục Vãn đầy ẩn ý.

Lục Vãn vốn tưởng rằng cô sẽ cố kỵ người bên cạnh, chi ít sẽ cho cô ta thể diện, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ cô lại không giữ thể diện cho cô ta như thế.

“ Đương… Đương nhiên, lần này em nhảy rất tốt, chị thật sự rất mừng cho em.” Lục Vãn do dự một chút, sau đó cười nói. Thể hiện sự hào phóng của mình khi bạn nói. Lúc này, thái độ thờ ơ của Nguyễn Tinh có vẻ hơi không quá lễ phép.

Nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Tinh, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy có chút chột dạ, đôi mắt đó dường như có thể nhìn thấu cô ta bất cứ lúc nào.

Trước đây, cho dù Nguyễn Tinh làm gì, cô ta cũng có thể dễ dàng hiểu được ý định của Nguyễn Tinh, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hoàn toàn không nhìn thấu được cô nữa, thậm chí còn không thể đoán ra được suy nghĩ của cô.

Thật sự là một đóa Bạch Liên Hoa, có mưu mô thâm sâu như vậy, Nguyễn Tinh trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng mặt không biểu lộ ra ngoài: "Tuy rằng cô chơi không tốt lắm, nhưng dù sao cũng không thành vấn đề, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô mời tôi làm bạn nhảy, tôi cũng không trách cô kéo chân sau tôi, chúng ta là chị em, tôi cầm giải nhất cũng như cô cầm giải nhất.” Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào mắt Lục Vãn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Những người xung quanh nghe vậy đều không hiểu, cuộc thi này không cần vũ công, biểu diễn solo là tốt nhất, nhưng Lục Vãn lại cố tình yêu cầu Nguyễn Tinh làm vũ công.

Người chung quanh không ngu ngốc, bọn họ chợt nhớ tới âm điệu lúc trước của Lục Vãn đột nhiên thay đổi, hóa ra không phải hai người đã thương lượng, mà là Lục Vạn cố ý đổi thành xiên que, mục đích là làm cho Nguyễn Tinh xấu hổ.

Mấy người bên cạnh đều nhận ra, không tin nhìn Lục Vãn bên cạnh, không bao giờ tưởng tượng được cô gái vốn luôn hiền lành, cư xử chừng mực, đàng hoàng lại hóa ra một kẻ độc ác như vậy.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Lục Vãn mơ hồ thay đổi, khuôn mặt Lục Vãn lúc này đang bừng bừng đau rát.

Cô ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng Nguyễn Tinh, một người vụng về hai ba câu liền không thể nói rõ ràng, vậy mà chỉ cần mấy câu liền khiến tất cả những người này đứng về phía cô.

Nguyễn Tinh không để ý đến cô ta, đang định lấy quần áo thì nghe thấy tiếng nói phía sau vừa đi được hai bước, liền dừng lại.

"Nguyễn Nguyễn" Ngô Giai Lệ đã tìm rất lâu trong khán đài mới tìm thấy Nguyễn Tinh, chắc cô ấy đã hết hơi rồi.

“ Cậu sao vậy, mặt đỏ như vậy.” Nhìn thấy mồ hôi trên đầu cô ấy, Nguyễn Tinh thương xót đưa một chai nước.

Ngô Giai Lệ thực sự khát nước, vì vậy cô ấy liền nhận lấy.

"Ừng ực Ừng ực" hết nửa chai nước, cô ấy lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Tớ tìm cậu lâu vậy mà không thấy. Buổi biểu diễn hôm nay của cậu thật sự rất tuyệt. Tớ còn không biết rằng Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta không chỉ học giỏi mà còn nhảy giỏi nữa." Ngô Giai Lệ hôm nay ở phía dưới vì hò hét cổ vũ Nguyễn Tinh mà giọng đã khản đặc.

“ Tớ biết một chút.” Nhìn thấy dáng vẻ hâm mộ của cô ấy, Nguyễn Tinh muốn nói cô còn biết nhiều hơn nữa, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy không nên nói lỡ đả kích cô ấy thì tốt hơn.

“Bây giờ cậu là thần tượng của tớ.” Ngô Giai Giai lúc này trông giống như một cô gái nhỏ theo đuổi các ngôi sao.

Đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, Ngô Giai Giai vội vàng nói: "Nhân tiện, tôi vừa gặp thầy Giản, thầy Giản muốn gặp cậu, anh ấy đang đợi anh ở dưới lầu."

"Thầy Giản?" Có phải là Giản Nhất không không?

“Đúng vậy, chính là đạo diễn nổi tiếng kia, Nguyễn Nguyễn cậu thật lợi hại, tớ nghĩ rằng thầy Giản có thể rất thích cậu.” Ngô Giai Lệ phấn khích khoa tay múa chân, như thể cô ấy là người được tìm.

Năm phút sau, Nguyễn Tinh thay quần áo xong đi xuống lầu.

Sau khi nhìn thấy thầy Giản, cả hai tìm một phòng khách và ngồi xuống.

"Bạn học Nguyễn, điệu nhảy của cô hoàn toàn làm tôi ngạc nhiên. Thành thật mà nói, cô là người tôi thấy phù hợp nhất với hình tượng nữ chính của "Vượt Gió Phương Nam" cô chắc hẳn đã biết tôi đến đây vì chuyện này."

"Cảm ơn sự kích lệ của các ngài, ngài có chắc rằng tôi thực sự phù hợp với tính cách của nữ chính không? ” Nguyễn Tinh lúc này chấn động không nhỏ, nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ được thầy Giản Nhất chọn.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết Thẩm Nam Phong là anh, và cô chính là Thẩm Nam Phong. Tin tôi đi, không ai thích hợp với vai Thẩm Nam Phong này hơn cô.” Giản Nhất ánh mắt nghiêm túc lại kiên định.

Trong một khoảnh khắc, Nguyễn Tinh thực sự cảm thấy rằng cô là Thẩm Nam Phong.

“ Thầy Giản, để tôi suy nghĩ lại một chút. Tôi muốn về bàn bạc với người nhà.” Nguyễn Tinh vẫn có chút kích động.

“Được rồi, sau khi suy nghĩ kỹ thì liên hệ với tôi.”

Cô thật sự không nghĩ tới kiếp này thầy Giản Nhất sẽ mời cô đóng vai chính trong “ Vượt Gió Phương Nam”, thật ra thì bản thân cô đối với diễn xuất cũng không hứng thú lắm.

Nhưng cốt truyện của “ Vượt Gió Phương Nam”, nhân vật nữ chính trong bộ phim này có tính cách giống như cô ở kiếp trước, kiếp trước cô biết hết mọi chuyện, cô cũng không có cảm giác gì khi xem bộ phim này. Sau sống lại ở kiếp này, cô cảm thấy giai đoạn đầu của Thẩm Nam Phong chính là miêu tả kiếp trước của cô.

Kể từ khi hắn xem màn biểu diễn ba lê của Nguyễn Tinh đến hôm nay, bóng dáng của cô vẫn lưu luyến trong đầu hắn mãi, thân hình cân đối và vòng eo một bàn tay liền có thể ôm lấy luôn đung đưa trước mắt hắn.

Hoắc Cảnh không biết mình bị làm sao, hắn chưa bao giờ có hứng thú với con gái, người hắn thích cũng là Lục Vãn, tại sao lúc nào hắn cũng chỉ nghĩ đến Nguyễn Tinh.

Đối với hắn, hắn chỉ muốn tra tấn Nguyễn Tinh để trả thù cho Lục Vãn, vì vậy hắn thường nghĩ đến cô, đúng vậy, hẳn là như vậy.

Hắn vỗ vỗ Tạ Mộc Minh bên cạnh, đột nhiên ngồi dậy: "A Minh, cậu nói nếu như trong đầu tôi luôn nghĩ đến một người, thế nào cũng không thể khống chế được. Đây là như thế nào?"

Cấm dục thẳng nam vậy mà hỏi vấn đề này với hắn, Tạ Mộc Minh vừa mới uống một ngụm nước đã suýt bị sặc vì sợ hãi.

"Cảnh ... Anh Cảnh, anh sẽ không phải thích nữ sinh nào đi? Có phải là Lục Vãn không?" Tạ Mộc Minh suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ nghĩ đến một mình Lục Vãn, dù gì anh ấy cũng đang theo đuổi Lục Vãn nổi danh, cả trường đều biết điều đó.

“Không phải cô ấy.” Hoắc Cảnh thốt lên gần như trong tiềm thức.

“ Vậy là ai, không phải là Nguyễn Tinh đi?” Tạ Mộc Minh đột nhiên nghĩ đến một người.

Hoắc Cảnh không nói.

Thấy hắn im lặng, Tạ Mộc Minh còn không hiểu chuyện gì sao? “Anh thích người ta thì đối xử với người ta tốt hơn một chút.” Anh vẫn chưa quên Hoắc Cảnh đã đối xử với Nguyễn Tinh như thế nào trước đây.

Nghe vậy, Hoắc Cảnh nhanh chóng phủ nhận. “Tôi… tôi làm sao có thể thích cô ấy, người mà tôi thích là Lục Vãn.”

Tạ Mộc Minh lắc đầu, cuối cùng cái gì cũng không nói ra lời.