Chương 43: Trái tim rung động

Dưới ánh đèn chùm pha lê, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha da, ngón tay khẽ cong lên, thỉnh thoảng dùng móng tay gõ vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Nguyễn Tinh đang ngồi một bên lo lắng nhìn ba mình, cô vừa nói với ba mình rằng Giản Nhất đã mời cô tham gia " Vượt Gió Phương Nam", Nguyễn Tinh có chút lo lắng khi nhìn ra thần sắc của ông, cô không hiểu ông đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Đình nhìn vào mắt con gái một cách nghiêm túc và hỏi: “Con có muốn diễn không?” Ông biết rằng con gái mình đang hỏi ý kiến

của ông, ông có thể thấy rằng con gái mình thực sự muốn đi, nhưng ông vẫn còn một chút lo lắng.

“ Vâng, con có.” Nguyễn Tinh nghiêm túc trả lời.

Nhìn ánh mắt kiên định của con gái, Nguyễn Đình im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Bao nhiêu năm như vậy, con gái của ông rất ít khi hỏi ông cái gì, cô muốn đi thì đi thôi, dù xảy ra chuyện gì, thì vẫn còn có ông chống lưng cho cô.

Nghĩ đến đây, nút thắt trong lòng Nguyễn Đình cuối cùng cũng chậm rãi nới lỏng.

“Vậy thì con phải hứa với ba rằng nếu có người dám bắt nạt con thì nhất định phải nói với ba.” Nguyễn Đình suy nghĩ một lúc rồi nói thêm.

“Con hiểu rồi ba.” Thấy vẻ mặt của ba không còn nghiêm túc như lúc đầu, Nguyễn Tinh cuối cùng cũng mỉm cười.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh hẹn gặp Giản Nhất và cho Giản Nhất một câu trả lời chắc chắn.

Bộ phim này sẽ được quay trong tháng tới, thời gian rất eo hẹp, đây là một bộ phim lớn, thời gian quay sẽ kéo dài hơn một tháng, tức là cô sẽ ở trong đoàn phim một tháng sau đó.

Hai người trò chuyện vui vẻ, trước khi đi, Giản Nhất nhớ ra điều gì đó gọi lại Nguyễn Tinh.

Nguyễn Tinh quay lại và thấy anh đang thò đầu ra khỏi xe, trên tay cầm một thứ gì đó."Tôi đưa kịch bản trước cho cô. Nếu cô có thời gian, cô đọc nó một chút."

Một giây tiếp theo, chiếc Jaguar màu trắng bạc liền nhanh chóng rời đi.

Sắp diễn ra kì thi nên buổi chiều Nguyễn Tinh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến biệt thự đối diện với tờ đề thi và vở.

Ở biệt thự đối diện, Lâm Thần ngồi trên xe lăn, trên mặt không chút biểu cảm, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về phía cửa.

Qua mấy ngày tỉ mỉ quan sát, Diệp Thế Dân phát hiện hai ngày liền thiếu gia sau khi ăn cơm trưa xong, cũng không có trở về phòng mà ở lại trong phòng khách.

Thường ngày thiếu gia thường ở trong phòng, Nguyễn tiểu thư đến thiếu gia mới đi ra, vậy mà hai ngày nay cậu ấy đã sớm đợi ở phòng khách, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa.

Cho dù Diệp Thế Dân có ngốc đến đâu cũng phát hiện ra sự thay đổi của anh.

"Đinh đồng" vang lên.

Lâm Thần trái tim đột nhiên kịch liệt run lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, nhận ra lúc này đang mình đang nhìn chằm chằm vào cửa, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kéo sách trên bàn cà phê lên, thản nhiên lật vài cái và đặt nó trên đùi, lúc này mới thấy an tâm hơn một chút.

Diệp Thế Dân khi nghe được thanh âm cười cười và đi tới mở cửa. "Nguyễn tiểu thư đến rồi, mau vào đi.”

“Chào chú Diệp.” Nguyễn Tinh ngọt ngào gọi, rồi bước vào.

Nhìn thấy Lâm Thần đã ở trong phòng khách, Nguyễn Tinh giọng hơi có lỗi nói: “Thực xin lỗi, hôm nay hơi muộn, anh có chờ lâu không?” Cô ở trong phòng chơi đàn một lúc liền quên thời gian không nghĩ lúc ra ngoài đã hơn sáu giờ.

Diệp Thế Dân đột nhiên nghĩ rằng thiếu gia đã đợi từ khi cậu ấy ăn xong bữa trưa“ Nguyễn tiểu thư, cô không biết, thiếu gia cậu ấy....." Lời còn chưa nói xong, Lâm Thần đã cắt ngang, “Không có. Không lâu đâu. ”Anh trừng mắt nhìn Diệp Thế Dân.

Nhìn ánh mắt thiếu gia cả người đột nhiên lạnh toát, Diệp Thế Dân lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Rốt cuộc thì Lâm Thần cũng không thích ra ngoài, Nguyễn Tinh không nghi ngờ điều anh nói, vừa định hỏi hôm nay anh sẽ dạy chương trình gì, cô định cầm sách lên, nhưng khi cúi đầu xuống, cô nhìn thấy cuốn sách trên đùi Lâm Thần, cô ân cần nhắc nhở "Sách của anh bị ngược."

Sau đó Lâm Thần mới chú ý tới cuốn sách mà anh vừa ngẫu nhiên cầm lấy. "..."

"Thiếu gia, trước đây không phải cậu không có đọc sách sao? Lúc tôi đi mở cửa cậu cũng không đọc sách ..." Diệp Thế Dân gãi đầu lẩm bẩm.

Nguyễn Tinh luôn cảm thấy là lạ, cô liếc nhìn Lâm Thần, nếu không phải vẻ mặt bình tĩnh lúc này của anh, cô thật sự cho rằng anh có chuyện trong lòng.

Lâm Thần biết hai ngày nữa cô sẽ có kỳ thi. Vì vậy, thay vì tiếp tục dạy bài học mới hôm nay, anh cho cô ôn tập một chút rồi giải đề.

Cô gái nhỏ ngồi trên ghế, một tay tựa đầu, lông mày nhíu chặt vào nhau, hoàn toàn không để ý tới Lâm Thần đang nhìn dáng vẻ của mình.

“Làm sao vậy, gặp vấn đề gì sao?” Lâm Thần đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn hai sợi tóc trên đỉnh tóc của cô, tay ngứa ngáy, muốn ấn nó xuống, để nó không vểnh lên như thế.

Nguyễn Tinh liếc nhìn anh với vẻ mặt sa sút, "Tôi đã tính toán câu hỏi này rất lâu, nhưng tôi không thể giải ra." Cô đã nhìn chằm chằm vào câu hỏi này rất lâu vẫn không giải ra, cô hơi nản lòng.

“Tôi xem một chút.” Cánh tay rắn chắc đường cong đều đều của anh đột nhiên duỗi ra.

Nguyễn Tinh hơi nghiêng người đưa cho anh tờ giấy kiểm tra, khi anh rời đi, ngón tay có chút nóng của Lâm Thần vô tình chạm vào mu bàn tay mềm mại của cô gái.

Ngay lúc đó, "Bùm" một tiếng, đầu óc trong phút chốc tan vỡ, trái tim kịch liệt run động.

Hai bàn tay tách ra, hơi ấm dường như còn sót lại trên đầu ngón tay, có lẽ xúc cảm quá mềm mại, Lâm Thần có chút dư vị, anh chưa từng biết bàn tay của một cô gái lại có thể mềm mại như vậy.

Khi cô chạm vào ngón tay của anh, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, cô cũng cảm nhận được sự mát lạnh giữa những ngón tay của anh, khuôn mặt của Nguyễn Tinh đột nhiên có chút đỏ bừng.

Nguyễn Tinh khẽ liếc nhìn anh, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cô căng thẳng như vậy, nhưng Lâm Thần lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt không hề có chút dao động nào.

“Đến xem.” Khi anh gọi, Nguyễn Tinh ngoan ngoãn cúi người.

"Không thể sử dụng phương pháp thông thường cho câu này. Phải sử dụng một hàm tổng hợp để tính đạo hàm, sau đó đưa giá trị vào phương trình sau khi bạn tìm thấy nó ..." Lâm Thần nghiêm túc giải quyết vấn đề. phương pháp, giọng nói của anh trầm và dễ chịu.

Đầu của hai người gần nhau đến mức có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên cơ thể của nhau, Nguyễn Tinh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mà đối phương thở ra khi nói, phun lên tai cô.

Sau khi kết thúc câu hỏi, tai Nguyễn Tinh đã nhuộm một màu hồng.

“Hiểu không?” Nhìn thấy bộ dạng mơ màng của cô, Lâm Thần còn tưởng rằng cô không hiểu, đột nhiên nghiêng người về phía trước xích lại gần hỏi.

Nguyễn Tinh sửng sốt khi anh bất ngờ đến gần, thân thể mãnh liệt lùi lại, đồng tử đột ngột co rút, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn đỏ.