Chương 41: Thật là tuyệt

“Tiếp theo, chúng tôi xin mời Nguyễn Tinh và Lục Vãn từ trường của chúng tôi.” Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên.

Nghe thấy tên Lục Vãn, nhiều người từ buồn ngủ tỉnh dậy và ngẩng đầu lên.

Cô gái mặc một chiếc váy ba lê càng làm tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ta, vòng eo thon thả một bàn tay có thể ôm chặt, đường viền cổ áo tựa thiên nga càng làm cho cô ta trở nên quý phái và tao nhã. Chiếc váy trắng như lông tuyết đung đưa khi cô ta bước đi.

Làn da của cô gái trắng như tuyết, đứng ở đây giống như một công chúa cao quý, lúc Nguyễn Tinh xuất hiện trên sân khấu thì im lặng, ánh mắt của mọi người bất giác rơi vào cô, không thể rời đi được , ngay cả người dẫn chương trình cũng sững sờ, gần như quên lời thoại.

Trái với Lục Vãn, họ cho rằng cô ta đã rất xinh đẹp rồi. Cho đến hôm nay, Nguyễn Tinh và cô ta đứng cùng nhau tạo nên một sự tương phản rõ ràng, so ra, làn da của Lục Vãn có vẻ hơi vàng và kém sắc. Các đường nét trên khuôn mặt cô ta vẫn thiếu sức sống, đứng bên cạnh Nguyễn Tinh giống như một tấm ván nền, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

Giản Nhất vừa ngồi dưới sân khấu, lúc đầu đã không còn hy vọng gì nữa, thấy đám học sinh đồng loạt ngước lên, anh cũng ngước nhìn theo, anh nhìn thấy những người trên sân khấu, liền sững sờ một lúc.

Trong làng giải trí không bao giờ thiếu mỹ nữ, Giản Nhất cho rằng anh nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ mỗi ngày, nếu cứ tiếp tục như thế này thì anh sẽ chán thẩm mỹ, những tướng mạo xuất sắc của nữ diễn viên anh đã sớm miễn dịch.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy bạn học nữ này, trong lòng đột nhiên có cảm giác kinh ngạc, dung mạo xuất chúng như vậy có thể gọi là khuôn mặt xinh đẹp ở thời đại thịnh vượng, khuôn mặt này có thể nổi tiếng trong làng giải trí vì nhan sắc của cô.

Nguyễn Tinh trên sân khấu không biết rằng có ai đó đang để mắt đến vẻ đẹp của cô.

Cùng lúc đó, Lục Vãn sắc mặt tái nhợt, trong lòng lộ ra một tia tức giận, móng tay đã cắm sâu vào da thịt.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chỉ đứng ở đây Nguyễn Tinh lại thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy.

Tôi điểm nào tệ hơn cô ta chứ.

Nhìn ánh mắt của những khán giả đang nhìn Nguyễn Tinh, trong mắt cô ta hiện lên một tàn nhẫn.

Cuộc thi chính thức bắt đầu, bài hát mà Lục Vãn chọn là Đám cưới trong mơ cũng không hề làm khó Nguyễn Tinh.

Tóc của cô gái được vén cao, vào lúc tiếng đàn piano của Lục Vãn vang lên, Nguyễn Tinh duỗi tay theo nốt nhạc, kiễng chân lên, giày khiêu vũ xoay trái quay phải trên sân khấu, váy khiêu vũ của cô lắc lư lên và xuống trước ánh đèn và những bước nhảy của cô ấy thật đẹp.

Khoảnh khắc đó, cô như trở thành một công chúa kiêu hãnh và thánh thiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cơ thể cô.....

Ban giám khảo và khán giả dưới sân khấu đều ngây người nhìn cảnh tượng này, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong hoàn cảnh như vậy, không một ai chú ý đến Lục Vãn, người đang chơi piano.

Giản Nhất cũng đã học múa ba lê và thường xem các buổi biểu diễn ba lê, đây có thể coi là một chút kiến

thức.

Anh biết rất rõ rằng trong múa ba lê, rất khó để đẹp trong từng động tác. Ngay cả một vũ công ba lê chuyên nghiệp cũng không thể thực hiện mọi động tác một cách uyển chuyển như vậy, nhưng cô gái này đã làm được.

Hoàn toàn không có vấn đề gì khi tham gia chương trình ở cấp độ này.

Đột nhiên, giai điệu của đàn piano thay đổi, tâm trạng đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt của giám khảo và giáo viên bên dưới hơi thay đổi, trong mắt có chút lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất, giây sau liền nhìn thấy. Cô gái thay đổi.

Những bước nhảy của cô gái thật sống động, Giản Nhất cảm nhận được nỗi buồn ẩn hiện trong những bước nhảy, và cảm xúc của khán giả dưới sân khấu cũng thay đổi rõ ràng.

Ngay sau đó, giai điệu của đàn lại thay đổi, từ buồn bã trước đó trở nên bần thần, ánh mắt lần này của giám khảo không còn lo lắng như trước, mà thay vào đó là nhìn chằm chằm vào cô bé đang nhảy múa có chút thích thú.

Chắc chắn, cô gái nhỏ sẽ không làm họ thất vọng. Cô thay đổi các bước nhảy của mình một cách nhanh nhẹn, và cảm xúc mạnh mẽ quen thuộc đó lại ập đến.

Lục Vãn lúc này sắc mặt tái nhợt, trên mặt hiện lên một tia hận ý.

Làm sao có thể, chân con tiện nhân đó không bị thương, quần áo không bị nứt, đã lâu như vậy, không thể nào!

Cô ta nhớ rõ ràng rằng Nguyễn Tinh con tiện nhân này đã nói với cô ta rằng xiên que (không hiểu ý muốn nói gì nữa,) là thứ cô không thích nhất.

Chẳng lẽ đang gạt cô ta.

Đột nhiên một tiếng tạp âm lớn vang lên.

Lục Vãn trợn to mắt kinh hãi.

Cô ta ... cô ta đã mắc sai lầm.

Cô ta đã mắc sai lầm trong một cuộc thi quan trọng quan trọng như vậy.

Tuy vậy, cô gái nhảy trên sân khấu vẫn nhảy uyển chuyển mà không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Kết thúc bài hát, cả hai cùng bước tới và cúi đầu thật sâu, Nguyễn Tinh từ đầu đến cuối đều nở một nụ cười điềm tĩnh, nhưng sắc mặt của Lục Vãn lúc này không được ưa nhìn cho lắm.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua Nguyễn Tinh trong cuộc thi này, còn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

Nhìn đôi bàn chân của Nguyễn Tinh, cô ta nhận ra rằng cô không hề mặc quần áo và giày mà cô ta đã chuẩn bị.

"Tại sao Lục Vãn lại đánh sai? Không phải kỹ năng chơi piano của cô ấy luôn tốt sao?"

"Lần này tôi đứng bên Nguyễn Tinh, hôm nay cô ấy thật xinh đẹp, đứng cạnh Lục Vãn, cô ấy hoàn toàn gϊếŧ chết Lục Vãn, tội nghiệp Lục Vãn chỉ có thể làm nền. "

"Cũng không biết ai trước đó đã nói, Nguyễn tinh làm gì cái gì được, con mắt sẽ mù sao."

"Liền hôm nay màn múa ba-lê này, quả thực là xưa nay chưa từng có, đừng nói tôi trước đó nhìn qua không ít biểu diễn múa ba-lê, cảm giác cũng không có nhảy tốt như Nguyễn Tinh."

"Nguyễn tinh thật đúng là thâm tàng bất lộ, nếu là trước đó cô ấy mỗi một lần hoạt động đều tham gia, phần thưởng nào còn trên người Lục Vãn."

............

Dưới đài thao thao bất tiện,thanh âm rất lớn, Lục Vãn ít nhiều cũng nghe được, khuôn mặt của cô ta lập tức tái đi.

Cuối cùng, sau khi được ban giám khảo đánh giá, Nguyễn Tinh đã giành được vị trí đầu tiên một cách xứng đáng.

Điệu nhảy của Nguyễn Tinh thực sự khiến các bạn cùng lớp, giáo viên và giám khảo bất ngờ.

Không ai nghĩ rằng cô vốn là vũ công của Lục Vãn, không ngờ Lục Vãn lại làm nền cho cô

Sau khán đài.

Thiếu niên với đôi mắt âm u nhìn không ra cảm xúc.

Vừa rồi, mọi cử động và mọi ánh mắt của cô gái dường như vẫn còn ở trước mắt, vũ điệu của cô giống như một con bướm đang lướt trên không trung, và giống như những giọt sương mai trong sáng, cô rất xinh đẹp trong mắt anh.

“Bang!”

Lâm Thần vội vàng đi ra không để ý, bị một lực va mạnh, xe lăn lui mấy mét.

Nam sinh bất ngờ bị va chạm, sắc mặt vô cùng khó coi, quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, vẻ mặt dữ tợn nói: "Anh mù à, người tàn tật không lo ở nhà, ra ngoài làm gì? ”Nói xong, hắn ta vội vàng rời đi.

Lâm Thần nhìn bóng lưng nam sinh, ánh mắt lạnh như băng.